Túi rác...
"Wiebitte?!" (Cậu lặp lại lần nữa?!) Lộ Hứa liếc nhìn Giang Thừa Nguyệt với tâm trạng phức tạp, tức giận cắn răng nói.
"Túi rác" này hiện tại được treo trong phòng làm việc ở nhà cũ.
Không, túi rác gì chứ.
Cái thẩm mỹ của Giang Thừa Nguyệt quả thực không cứu nổi.
Tại hiện trường, chứng kiến cảnh ông chủ bất lực, tức đến độ nói cả tiếng Đức, tài xế thở dài.
Anh nhìn trộm biểu tình trên mặt ông chủ Lộ qua gương chiếu hậu, lập tức rụt mặt xuống tập trung lái xe.
Giang Thừa Nguyệt cảm thấy Lộ Hứa lật mặt còn nhanh hơn cả một cuốn sách.
Vừa quay đầu lại cho cậu xem tin tức giải trí và hỏi cậu nghĩ gì, lúc này anh ta lại trở mặt về ban đầu, còn nói mấy câu cậu không hiểu.
"Hả? Anh Lộ?" Giang Thừa Nguyệt không đợi câu trả lời, nhẹ giọng thúc dục một câu "Anh có muốn nghe tôi nói gì không?"
Sao khi tốt nghiệp trường thiết kế Parsons ở New York, nhà thiết kế Lộ Hứa đã có vô số tác phẩm.
Mọi lời nhận xét, khen chê anh luôn vui lòng nhận nó, nhưng chỉ có những lời hôm nay là không thể nhận nổi.
Lộ Hứa nghiến răng nghiến lợi, thay đổi 180 độ, "Cậu nghĩ sao nếu cậu mặc nó?"
"Hả?" Giang Thừa Nguyệt không biết tại sao chủ đề này lại chuyển sang trên người mình "Tôi ở đường Chunxi-Chengdu, mua rồi... trông đẹp và mặc sẽ không bị nhào, chỉ chưa tới 100 tệ."
Giang Thừa Nguyệt ngơ ngác hỏi "Anh Lộ, anh cũng muốn mặc sao?"
"Ai muốn mặc cùng kiểu giống cậu chứ? Quá khó coi." Lộ Hứa tức giận nói.
Thật ra, Giang Thừa Nguyệt nghĩ thầm Lộ Hứa là thẳng nam.
Thẳng nam thì không có khả năng mặc đồ đôi với cậu theo kiểu này.
Sau khi Giang Thừa Nguyệt xuống xe mới phát hiện không đến một ngày, bố trí căn nhà cũ đã thay đổi hoàn toàn.
Trên tầng một bị bỏ trống, một người nào đó đã dọn vào một chiếc bàn dài với máy tính và bảng vẽ tay. Xung quanh có năm sáu mô hình người mẫu với nhiều kích cỡ khác nhau, nửa thân và toàn thân đều có, cuộn thước dây được đặt trên góc bàn.
Một đĩa bánh bao hấp được đặt giữa bàn.
Lộ Hứa nhớ rõ chính mình đã dặn trợ lí gửi tới bữa tối, không lấy bánh bao hấp nhung không biết trợ lí nghe thế nào.
"Cái này..." Giang Thừa Nguyệt đói bụng.
"Tôi tự mua cho mình." Lộ Hứa vẫn còn tức, vươn tay hất tay đang duỗi về phía bánh bao hấp của Giang Thừa Nguyệt.
Giang Thừa Nguyệt đã hiểu.
Lộ hứa không ăn bữa ăn của người phàm, không nghĩ anh ta sẽ mua bánh bao hấp.
Ngôi nhà cũ này là tài sản của tổ tiên dòng họ Lộ, được xây dựng theo kiểu thời Trung Hoa Dân Quốc, có thể sống được nhưng diện tích không lớn, tầng trên và tầng dưới cộng lại chỉ 80 mét vuông, đồ của Lộ Hứa rất nhiều sau khi chuyển đến ,vali của Giang Thừa Nguyệt chỉ có thể bị đẩy sang một bên.
"Quăng mấy cái túi đầy bụi của cậu ném sân sau nếu không dùng tới." Lộ Hứa lúc này nhìn Giang Thừa Nguyệt rất khó chịu, chỉ muốn bắt nạt.
"Không ném được, để tôi đặt ở ban công."trong túi của giang thừa nguyệt là các loại cymbal và trống snare(trống bẫy), tất cả đều là báo vật của cậu.
Khi cậu kéo túi đi ngang qua bàn thiết kế, nhìn thấy chiếc dùi trống bị Lộ Hứa ném sang một bên, nghĩ muốn cầm lấy nhưng lại không dám.
Trong phòng chỉ có một tủ quần áo, thời điểm Lộ Hứa mở tủ quần áo ra, anh cảm thấy mình đã nhìn thấy tất cả màu sắc trên thế giới.
"Không được để quần áo của cậu lẫn với của tôi."Lộ Hứa ra lệnh.
Giang Thừa Nguyệt sững sờ hai giây, suy nghĩ một hồi, thẳng nam ra là thế này, đều có thể vạch ra ranh giới rõ rang, "Được.''
Từ trong vali, cậu lấy ra một mặt dây chuyền hình gấu mèo treo nó lên móc và đặt ở giữa giường "bốn sáu, tôi ở bên trái gấu mèo anh bên phải."
Lộ Hứa: "?"
Chỉ có một cái giường, Giang Thừa Nguyệt biết Lộ Hứa không hiểu được ý mình, tự giác thu dọn chăn gối chuẩn bị đi xuống sô pha dưới lầu.
Lộ Hứa bây giờ cảm thấy cái gì cũng trái ngược nhau, "Đi đâu?"
"Ngủ trên sô pha..." Giang Thừa Nguyệt nói.
"Tôi không ghét bỏ cậu, cậu ngược lại ghét bỏ tôi ư?" Lộ Hứa nhất chân, nhẹ nhàng đá cửa phòng ngủ, "Ở đây ngủ đi!"
Giang Thừa Nguyệt thật sự không ngờ tới chuyện này, cậu ôm chăn trở lại giường, ngủ trên giường không dám động đậy.
Lộ Hứa tìm Giang Thừa Nguyệt phiền phức cả buổi, như dẫm phải bông.
Lúc này mới thấy cậu thật ngoan, hài lòng cười nhạt, bật máy quay đĩa kiểu cũ ở đầu giường, chơi một bản violin nhẹ nhàng trước khi đi ngủ cho Giang Thừa Nguyệt rồi đi xuống lầu.
Không biết tại sao Lộ Hứa cảm thấy hôm nay xem ra có rất nhiều cảm hứng thiết kế, liền ở chổ làm việc một hồi.
Giang Thừa Nguyệt choáng váng cả đêm, cuối cùng cũng bình tỉnh lại, rút tai nghe điện thoại ra, cậu đã nghe bản nhạc rock cả đêm và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Giang Thừa Nguyệt đã đến bệnh viện vào sáng sớm.
"Lúc trước bác sĩ nói càng lớn sẽ khỏi.'' Giang Thừa Nguyệt chỉ vào khóe mắt đỏ bừng, "Nhưng tôi gần 18 tuổi rồi, vẫn bị dị ứng nước mắt?"
Từ nhỏ cậu đã bị dị ứng với nước mắt của mình và của người khác, da cậu sẽ bị đỏ lên khi tiếp xúc trực tiếp với nước mắt.
Mẹ nó thật thái quá.
"Không có gì đâu, vấn đề thể chất thôi." Bác sĩ nói, "Cố gắng đừng khóc, hãy mĩm cười thường xuyên."
Giang Thừa Nguyệt tùy tiện mang theo hai hộp thuốc chống dị ứng và đi về hướng Hình Đài livehouse. Lễ hội âm nhạc dành cho sinh viên đại học vừa diễn ra hôm nay, và cậu sẽ đến hỗ trợ ban nhạc của trường.
Khi Lộ Hứa thức dậy, Giang Thừa Nguyệt đã không còn ở trên giường, một nữa chiếc giường nhỏ mà Ginag Thừa Nguyệt chiếm giữ đã được xếp ngay ngắn, người thì biến mất.
Giang Thừa Nguyệt, người mình để tâm tối qua thế mà bỏ đi không chào, đều này khiến anh cảm thấy đột nhiên trở nên cáu kỉnh không kiểm soát được.
Anh mở điện thoại, quay số gọi cho Giang Thừa Nguyệt, nhưng không có ai trả lời.
Ngay sau đó, Tống Quân gọi điện cho anh "Hôm nay Đại nhạc hội sinh viên đại học do tôi tổ chức, đến xem không? Tìm cảm hứng thiết kế của ông.''
"Quá ồn ào, không đi." Hứa Lộ khó chịu, "Nhà sách, phòng trưng bày nghệ thuật tôi không đi sao phải đến nơi ồn ào như livehouse?"
"Thử xem." Tống Quân ra sức thuyết phục, "Thật sự, ban nhạc và nguồn cảm hứng sẽ không bao giờ tách rời. Tôi sẽ gửi nội dung chương trình và nhân sự cho ông. Ông có thể chọn những gì mình thích khi đến."
"Không." Lộ Hứa nhấn và mở ra danh sách chương trình.
Giang Thừa Nguyệt đang ở Lễ hội âm nhạc sinh viên đại học, trang thiết bị đã được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ buổi tối khai mạc.
Giang Thừa Nguyệt đã nhận được danh sách trương trình, cậu lật đến trang thứ hai và thấy tên ban nhạc Trì Phong quen thuộc.
''Họ cũng tham gia Lễ hội âm nhạc của sinh viên đại học?" Giang Thừa Nguyệt tính toán từng thành viên của Trì Phong, tuổi có chênh lệch gần gấp đôi tuổi cậu.
"Bọn họ muốn thu hút những người hâm mộ âm nhạc ở đại học"Mạnh Triết đến giúp, đều chỉnh âm thanh.
Thứ tự tiết mục biểu diễn của ban nhạc Trì Phong chính xác là ngay trước tiết mục nhóm cậu.
Ca sĩ chính của bọn cậu là đàn chị đại học D tên Phó Du
Nhiên, cô ấy mặc một chiếc váy đen phong cách Âu Mỹ, mái tóc dài nâu xoăn.
"Đàn em, trông cậy vào cậu." Phó Du Nhiên nói.
Các lễ hội dành cho sinh viên đại học đều có quy mô nhỏ, phi lợi nhuận này thường là các ban nhạc vườn trường cùng nhau giao lưu. Họ cũng nhắm đến các sinh viên đại học ở các thị trấn gần đó. Việc bố trí và cả trình độ của các ban nhạc vườn trường không quá ổn định, Đại học D gọi không ít người như Giang Thừa Nguyệt đến hỗ trợ.
Khi Lộ Hứa ngồi xuống khu vực khán đài, từ xa anh vừa nhìn thấy Giang Thừa Nguyệt đang tới tới lui lui khu vực dưới sân khấu, Giang Thừa Nguyệt đang nói chuyện phiếm với một cô gái có mái tóc dài.
Hôm nay Giang Thừa Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu cam, trên quần tây đen của cậu còn có thêm mấy dây xích kim loại móc lộn xộn, Lộ Hứa nhìn thấy liền muốn lột quần áo người ta rồi mặc lại.
Anh đã gọi ba cuộc gọi cho Giang Thừa Nguyệt, nhưng Giang Thừa Nguyệt nghe một cuộc nào.
Giang Thừa Nguyệt và những người khác ở phía sau, khi một ban nhạc trước Trì Phong bước lên sân khấu, Giang Thừa Nguyệt vẫn đang nói chuyện với Phó Du Nhiên.
"Tôi muốn mặc những chiếc váy thời trang cao cấp của NancyDeer cho lễ tốt nghiệp" Phó Du Nhiên nói, "Nhưng giá của thương hiệu này quá đắt.''
"Lu và Nancy?" Giang Thừa Nguyệt cảm thấy gần đây mình có vẻ thường xuyên nghe đến tên thương hiệu này.
Cậu ngày hôm qua còn cùng Lộ Hứa bình phẩm.
"Đúng, nhóc biết à." Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói, "Chị rất thích thương hiệu này. Chị nghĩ nhà thiết kế rất tỉ mỉ, KyleLu, trước đây là nhà thiết kế của nhãn hiệu Blue blood, đã thiết kế quần áo cho hoàng gia, và sau đó đã chủ động từ chức và bắt đầu thương hiệu của riêng mình."
Phó Du Nhiên nói, và Giang Thừa Nguyệt đang search thông tin "Nhà thiết kế rất trẻ và đẹp trai, nhóc xem này đôi mắt xanh..."
Giang Thừa Nguyệt "..."
Đôi mắt xanh thẫm này tới tới lui lui không dưới năm lần vào đêm qua.
Thảo nào hôm qua Lộ Hứa tức giận như vậy!
Nhìn xuống điện thoại, lúc này mới phát hiện có bốn năm cuộc gọi nhỡ.
Ngay khi cậu chuẩn bị gọi lại thì hội trường đột nhiên trở nên ồn ào.
Ban nhạc Trì Phong bước lên sân khấu đột ngột đổi bài, tình cờ đây là bài hát mà bọn cậu đã chuẩn bị chơi.
"Có chuyện gì vậy?" Lộ Hứa hỏi Tống Quân bên cạnh.
"Ban nhạc trước hình như đột nhiên đổi bài, "Tống Quân nói." Bạn nhỏ nhà ông, gặp phiền phức rồi."
"Không phải nhà tôi." Lộ Hứa lạnh lùng nói.
Thời gian của lễ hội âm nhạc quy mô nhỏ có hạn, ban nhạc chơi một nữa bài hát, để lại Giang Thừa Nguyệt và những khác chỉ có hai phút ngắn ngủi để phản ứng.
Khán giả trên khán đài cũng bắt đầu bàn tán.
"Sao lại thế này?"
"Ban nhạc trước sao đột nhiên đã đổi bài, còn là bài hát giống ban nhạc phía sau?"
"Tôi không muốn nghe lại một bài hát hai lần."
Hành động thiếu đạo đức của ban Trì Phong thật khiến người ta vô cùng phẫn nộ.
Giang Thừa Nguyệt suy nghĩ một chút, nguyên do căn bản có lẽ là nằm ở cậu, hôm nay Trì Phong đến có lẽ còn muốn gây khó dễ cho cậu.
"Chúng ta cũng thay đổi bài hát." Giang Thừa Nguyệt nói.
Phó Du Nhiên cũng không sợ mấy kẻ gây phiền phức, "Đổi bài gì?"
Giang Thừa Nguyệt " 'I want my tears back' của Nightwish*."
*(Alicen: tui có thêm bài này phía trên đó:>)
"Duyệt, nhưng nhóc có thể..." Phó Du Nhiên có chút lo lắng, "Nhưng làm thể nào để xử lí đoạn dạo nhạc?"
"Em sẽ phụ trách phần dạo nhạc." Giang Thừa Nguyệt nói.
Hai ban nhạc đột nhiên cùng lúc đổi bài hát như vậy, đây là một sự kiện hiếm hoi tại các lễ hội âm nhạc quy mô nhỏ như vậy, nhưng hầu hết mọi người vẫn có tâm trạng xem náo nhiệt.
Lộ Hứa người có biểu tình lạnh tanh, cũng đứng lên nhìn về phía bên đấy.
Nhìn ánh đèn trên sân khấu chợt tối sầm di, và hội trường cũng trở nên yên tĩnh.
Âm thanh kèn Harmonica đã thay thế âm thanh kèn Bagpipe nguyên tác của người Ireland. Ngồi trên chiếc ghế đẩu trống, Giang Thừa Nguyệt án tay trên kèn Harmonica và chơi một đoạn dạo đầu chậm rãi
''Thetreetopsthechiorieswintergrey..."
Tiếng hát của Phó Du Nhiên vang lên ngay sau nốt cuối cùng cùng của Harmonica.
Khoảnh khắc Giang Thừa Nguyệt đặt chiếc kèn Harmonica xuống và nắm lấy chiếc dùi trống để mang theo nhịp điệu của toàn bài hát, đã có một tràng pháo tay cổ vũ từ khán giả.
"Nghe hay đấy!"
"Cứu nguy tại chổ quá đỉnh, đỉnh của chóp!"
"Tiếng trống quá bùng nổ, tiết tấu rất cuốn."
Lộ Hứa đứng ở khu vực khán đài, nghe thấy tiếng ồn ào náo động, từ xa nhìn về phía sân khấu.
Giang Thừa Nguyệt quần áo có chút xấu xí, chơi trống nghe cũng không hiểu.
Nhưng đoạn Harmonica thổi khá hay.
Tiếng kèn Harmonica như làn gió chiều thong thả đầu hè thành phố, luồn qua kẽ lá rặng cây, lay động giấc mơ của lũ côn trùng mùa hạ, và cuốn theo những tiếng thì thầm không biết từ đâu, xua đi chút nóng bứt cuối cùng trong cuộc sống hối hả nhộn nhịp.
Tay áo khẽ lay động như một làn gió, và Lộ Hứa dường như nhìn thấy được những nốt nhạc chuyển động xung quanh cậu, phản chiếu bởi ánh sáng những hạt bụi trong không khí tự do chuyển động rơi trên mái tóc trên má của Giang Thừa Nguyệt cả chiếc kèn Harmonica mà cậu đang chơi.
Lúc này Lộ Hứa nghĩ rằng khuôn miệng xinh đẹp như vậy, bất kể là như thế nào đều sẽ rất đẹp.
Truyện convert hay :
Vạn Nói Long Hoàng