[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]
-----------------------------------------------------------------------------------
Vẫn là căn phòng trước đây họ ở, nhưng sau bao nhiêu tháng, cảnh vật cũ nhưng tâm người đã không còn như xưa rồi.
Lăng Thanh vẫn nhớ như in mỗi tối trước khi ngủ, hắn đều cảnh cáo Vu Thần không được vượt qua giới hạn đã đặt ra, nhưng nực cười là chính Lăng Thanh trong lúc ngủ say lại vô thức lăn vào lòng Vu Thần.
Vu Thần cũng tính là tốt bụng, không đẩy hắn ra, tùy ý bị ôm cũng không kêu ca ai oán. Nghĩ đến đây, Lăng Thanh không khỏi nở nụ cười.
"Cười cái gì?" Vu Thần thắc mắc.
"Nghĩ đến những chuyện vui." Lăng Thanh không chút giấu giếm.
"Vợ anh sinh em bé?" Vu Thần hỏi tiếp.
Lăng Thanh ngồi ở trên giường, thuận chân cho anh một đạp: "Này thì vợ anh sinh em bé!"
Vu Thần giữ chặt chân hắn, cười tủm tỉm: "Ừm, thì bà xã của anh sinh mà."
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh ngồi bật dậy, muốn đánh người, Vu Thần né một lúc thì thành công bắt được tay người đẹp, ôm vào lòng hôn hôn.
Hôn xong còn rất tỉnh bơ hỏi lại: "Sinh hay là không sinh? "
Lăng Thanh hung hăng cắn anh một phát: "Không sinh!"
Vu Thần cũng không giận, đem người lần nữa ôm trọn vào lòng, thanh âm vui vẻ: "Không sao, không muốn thì không sinh, bà xã không sinh em bé anh cũng vẫn yêu."
Lăng Thanh nghe mấy lời này của anh, luôn cảm thấy bụng nhỏ có chút kì lạ.
Hắn lặng lẽ xoa xoa một chút, mấy ngày nay lăn giường... ừm có chút thường xuyên, tuy rằng Vu Thần vẫn luôn đeo bao, nhưng ai dám chắc "cá không lọt lưới"chứ?
Lăng Thanh có chút lo lắng.
Nếu thực sự có thì phải làm sao bây giờ?
Hắn cau mày nghĩ ngợi, aizz, nếu thật sự là lọt lướt rồi thì còn có thể làm sao nữa a.
Chẳng lẽ đánh cho một trận?
Khoan bàn đến việc phá thai có ảnh hưởng đến việc xuyên thư này của hắn hay không.
Chỉ cần nghĩ đến đứa bé trong bụng là cốt nhục của hắn và Vu Thần, Lăng Thanh đã không cách nào xuống tay được.
Vu Thần lớn lên tốt đẹp biết bao, nhan sắc khỏi chê, tính tình đặc biệt hợp với hắn, nếu có thể sinh ra một Tiểu Cá Nhỏ giống anh như đúc, Lăng Thanh cảm thấy nuôi lớn một đửa trẻ như vậy, khẳng định rất thú vị.
So với dung mạo của nguyên chủ, Lăng Thanh càng thích diện mạo của Vu Thần hơn, đứa nhỏ lớn lên sẽ giống anh, mang họ của anh.
Lăng Thanh chỉ có thể thốt lên hai chữ: Hoàn mỹ! Hắn nghĩ cái này hắn làm được!
Chỉ là Tiểu Cá Nhỏ này nếu có thể là Vu Thần của kiếp sau thì tốt rồi...
Vu Thần nhìn Lăng Thanh cứ ba hồi cười ngốc, bảy hồi nhíu mày thì không khỏi hiếu kỳ: "Em đang nghĩ gì đó? Sao sắc mặt mỗi lúc mỗi khác vậy?"
"Nghĩ đến việc anh sinh em bé." Lăng Thanh nói.
Vu Thần cười một tiếng: "Suy nghĩ vẩn vơ."
"Nếu thật sự sinh được, anh có nguyện ý muốn sinh một đứa nhỏ không?" Lăng Thanh hỏi anh.
Vu Thần ôm hắn suy tư một lát, nhẹ giọng nói: "Đại khái sẽ nguyện ý đi, như vậy hai chúng ta cũng sẽ có em bé của riêng mình."
Anh nói rồi nhéo mặt Lăng Thanh: "Có một đứa nhỏ giống em như đúc."
"Anh hy vọng con sẽ giống em?" Lăng Thanh hỏi anh.
Vu Thần gật đầu không chút do dự: "Không thì sao? Chẳng lẽ giống anh à? Vậy anh không cần soi gương nữa rồi."
Lăng Thanh cười haha, hắn cảm thấy câu này của Vu Thần hình như cũng có lý.
Vu Thần thấy người trong lòng vui vẻ, bản thân bất giác cũng nở nụ cười, không kìm được lại muốn ôm, muốn hôn hắn một chút: "Chờ sau này chúng ta đi nhận con nuôi, chọn một đứa trẻ giống em một chút, lúc đó coi như chúng ta cũng sinh được một đứa rồi."
Lăng Thanh lắng nghe mong ước của anh, không gật đầu cũng không cự tuyệt.
Hắn vuốt ve sườn mặt của Vu Thần, thầm nghĩ, thật ra không cần nhận nuôi, bọn họ hoàn toàn có thể tự sinh một đứa, một đứa trẻ thuộc về cả hai.
Giống như các cặp vợ chồng bình thường khác trên thế giới này vậy.
Một đứa trẻ mang giọt máu của Lăng Thanh và Vu Thần, một minh chứng cho tình yêu sâu đậm của cả hai.
"Anh hôn em đi." Lăng Thanh cười nói: "Hôn em chút đi, nói không chừng em có thể giúp anh hoàn thành một nguyện vọng."
Vu Thần không chút do dự, một nụ hôn rơi xuống trên môi Lăng Thanh, anh không tài nào giấu được hạnh phúc nơi khóe mắt: "Anh thì có nguyện vọng gì chứ?"
"Sau này anh sẽ biết thôi."
Đến tận hôm nay rốt cuộc bản thân hắn đã nghĩ thông suốt chuyện mang thai sinh con, sẽ không giống như ban đầu, vừa nhắc đến sẽ lập tức bài xích nữa.
Lăng Thanh nghĩ, hẳn là do tình cảm thay đổi, ý nghĩ cũng thuận tiện mà đổi thay.
Có lẽ hắn lại thích Vu Thần nhiều hơn một chút rồi!
Thật tốt, Lăng Thanh nghĩ ngợi rồi leo xuống khỏi người anh, một ngày không xa, hắn sẽ hoàn toàn yêu Vu Thần.
Hắn nhìn Vu Thần, nghe được anh nói mấy chữ: "Nhắm mắt lại."
"Làm gì?"
"Bảo em nhắm thì em nhắm đi."
Lăng Thanh ngoan ngoãn nghe theo, nhắm mắt lại, bên tai vang lên thanh âm của anh: "Tay trái hay tay phải?"
"Tay trái." Lăng Thanh nói.
"Mở mắt ra."
Lăng Thanh mở to mắt nhìn, tay trái Vu Thần đang cầm một bao lì xì.
"Em cũng được lì xì hả?" Lăng Thanh kinh hỉ.
Vu Thần vậy mà vẫn nhớ, vợ yêu của mình ngoài trừ mê sắc thì còn thích nhất là tiền của anh.
"Trẻ nhỏ có lì xì, trẻ lớn đương nhiên cũng có, đứa trẻ yêu tiền này thì đặc biệt càng phải có."
Lăng Thanh cười hì hì nhận lấy, không hề cự tuyệt, thậm chí còn hỏi lại: "Nhiều không?"
"Điều đáng giá nhất không phải đang đứng trước mặt em rồi hay sao, còn dám hỏi nhiều không?" Vu Thần hết cách: "So với anh còn giá trị hơn sao."
Lăng Thanh bật cười, gật gật đầu: "Anh nói rất đúng."
"Vậy còn tay phải của anh?" Lăng Thanh hiếu kỳ: "Tay phải có gì á?"
"Em đoán xem." Vu Thần không vội.
"Quà mừng năm mới."
"Quà gì?"
Lăng Thanh nào có biết: "Em đoán không ra."
"Cho em gợi ý, đây là một thứ rất đáng giá."
Lăng Thanh quét một lượt từ trên xuống dưới Vu Thần: "Đáng giá nhất là anh chứ còn gì nữa? Không lẽ anh tặng em phiên bản thu nhỏ của mình hả? Để trưng bày?
Vu Thần: . . . .
Vu Thần nhận ra ở phương diện đoán quà, Lăng Thanh một chút trí lực cũng không có.
Anh vươn tay, là một chiếc hộp màu xanh lam.
Cái này hắn đoán được: "Là vòng cổ hay lắc tay ta? Kích thước này không thể là nhẫn được rồi."
Tâm Vu Thần khẽ động, anh nhìn Lăng Thanh, muốn hỏi cậu hy vọng là nhẫn sao? Nhưng lại ngượng ngùng, nuốt ngược lời muốn nói vào trong bụng mình.
Ở phương diện phát triển tình cảm, bọn họ nói sao đi nữa cũng không quá giống người yêu.
Ban đầu hai người vì bất đắc dĩ nên mới có cuộc hôn nhân này, cho nên Lăng Thanh thời điểm đó không yêu cầu gì hết, chỉ cần một tờ giấy đăng kết hôn là đủ, vậy nên bọn họ, hôn lễ hay nhẫn cưới cũng đều không có.
Chỉ là ở chung một thời gian, tiếp xúc qua lại lâu ngày, dần dần giữa hai người sinh ra một loại cảm tình.
Cảm giác này giống như vị ngọt ban đầu của tình yêu, khiến anh không khỏi kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng muốn chầm chậm mà cảm nhận, thông thả mà hưởng thụ, không cần phải vội vàng yêu, Vu Thần muốn cùng Lăng Thanh, trước hết nắm tay nhau bước trong ái tình thanh cảnh, đi qua hết thảy phồn hoa.
Đương nhiên anh cũng muốn mang nhẫn vào tay Lăng Thanh, nhưng không phải bây giờ, mà là vào thời điểm cậu đã thực sự toàn ý yêu anh.
Bằng không Lăng Thanh sẽ có áp lực rất lớn, Vu Thần không muốn vợ yêu sợ hãi vì sự thay đổi đột ngột này, cảm xúc và tình cảm thì nên bồi đắp từ từ, nhanh quá ngược lại sẽ cảm thấy bất an.
Anh cười cười hỏi lại Lăng Thanh: "Em muốn cái nào?"
Lăng Thanh nhìn kích thước hộp, suy đoán một chút rồi quyết định nói: "Lắc tay."
Vu Thần mở ra, Lăng Thanh không giấu được kích động, tò mò tiến lên, vừa vặn nhìn thấy vật nhỏ bên trong, không khỏi bật cười vui vẻ.
Quả thật là một chiếc vòng tay, một chiếc vòng tay bạch kim hình con cá vàng nhỏ. Cá vàng nhỏ có đôi mắt to to, cái đầu to to, cái đuôi xòe ra hệt như cánh hoa đang lay động, đáng yêu hết sức!
Lăng Thanh cầm lên nhìn ngắm, phát hiện hai mắt của cá nhỏ nạm kim cương, loại kim cương thuần tinh trong suốt, dưới ánh đèn đặc biệt rực rỡ lấp lánh, giống như cá vàng nhỏ này đang thực sự nhìn vào mắt hắn vậy.
Lăng Thanh cười cười,