Thẩm Tùng An trước đó có bảo người điều tra hạng mục du lịch công ty Vệ gia khai phá, trừ bỏ bản tư liệu giấy ở ngoài còn một phần bản điện tử Thẩm Hoài Ninh lưu trong máy, nếu Chiêm Ngọc mở máy tính, nhất định sẽ nhìn thấy phần tư liệu kia.
Chuyện đối phó Vệ Thu Dung, Thẩm Tùng An cũng không hối hận, chỉ là anh không muốn Chiêm Ngọc biết.
Anh vội nói với đạo diễn, bước nhanh đến chỗ Trương Kỳ bên kia lấy di động, đi về nơi không ai, tìm số Chiêm Ngọc gọi qua.
Chiêm Ngọc thấy là Thẩm Tùng An gọi, trong lòng đại khái đoán được là vì vừa folder "Thôn mới Đào Nguyên", cậu buông con chuột trong tay, cầm di động lên.
Vừa bắt máy cậu liền nghe được thanh âm nôn nóng của Thẩm Tùng An truyền tới: "Tiểu Ngọc!"
Trong ấn tượng của Chiêm Ngọc, đây là lần đầu Thẩm Tùng An dùng giọng khẩn trương như vậy gọi tên mình, một tiếng "Tiểu Ngọc" làm cậu nhớ tới chuyện Thẩm Tùng An vì cậu xung đột với Vệ Thu Dung ở bãi đỗ xe trường học.
Lúc ấy Thẩm Tùng An giúp cậu, lại lo lắng cậu sẽ tức vụ anh động tay chân với Vệ Thu Dung, ra trường học liền xin lỗi.
Hiện giờ Thẩm Tùng An vội vội vàng vàng gọi điện lại đây, nói vậy cũng là lo cậu sẽ vì folder "Thôn mới Đào Nguyên" mà tức giận.
Thẩm Tùng An người này bất cứ lúc nào chỗ nào, đều đặt cậu ở vị trí đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Chiêm Ngọc thở dài, thấp giọng lên tiếng: "Thẩm ca."
Thẩm Tùng An nghe thanh âm hơi thở dài của cậu, ngón tay nắm di động dần thêm lực: "Em hiện tại ở thư phòng sao?"
"Ừ, mượn máy tính của anh chế tác một phần cầm phổ."
Thẩm Tùng An bên kia trầm mặc một chút, mới lại nói: "Trên máy tính có folder "Thôn mới Đào Nguyên", em...... Thấy sao?"
"Em thấy......" Chiêm Ngọc dừng một chút, ánh mắt dừng trên màn hình máy tính, trong giọng nói mang theo trấn an, "Nhưng em chưa nhìn nội dung."
Trên màn hình máy tính là trang đầu Internet, Chiêm Ngọc vừa rồi cân nhắc mãi, không click mở folder "Thôn mới Đào Nguyên", trừ bỏ vì chưa xin phép Thẩm Tùng An nên cậu cũng không lén mở đồ trong máy tính anh, trong lòng cậu cũng có đáp án, không tất yếu lại xem nội dung bên trong.
Thẩm Tùng An đã chuẩn bị tốt bị Chiêm Ngọc chất vấn, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được lời như vậy, theo bản năng phát ra một âm tiết đơn nghi hoặc: "Hở?"
Chiêm Ngọc nghe anh ngây ngẩn cả người đáp lại, đáy mắt hiện lên một mạt ý cười, lặp lại một lần lời mới nói: "Em không nhìn nội dung trong folder, anh đừng khẩn trương."
Thẩm Tùng An vốn tưởng Chiêm Ngọc sẽ tức giận, nhưng nghe thanh âm cậu tựa hồ không có, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tay nắm chặt di động đều không tự giác lơi lỏng xuống, đang muốn nói chuyện, giây tiếp theo liền nghe Chiêm Ngọc nói: "Bất quá anh vội vã gọi lại đây, là muốn nói cho em chuyện folder này ấy hả?"
Thẩm Tùng An: "......" Không hiểu sao mà mình lại tự nhảy hố.
"Thẩm ~ ca?" Chiêm Ngọc thấy anh không ra tiếng, kéo dài âm gọi anh một tiếng, một bên lăn lộn con chuột, một bên hỏi: "Sao anh không nói lời nào? Là không muốn nói chuyện với em sao?"
"Sao có thể." Tuy nghe ra Chiêm Ngọc trêu chọc, nhưng Thẩm Tùng An vẫn phủ nhận đầu tiên, nhẹ giọng nói: "Em biết rõ mỗi ngày anh muốn nghe giọng em nhất."
Tay lăn con chuột của Chiêm Ngọc dừng lại, ngực đột nhiên nhảy, vì một câu anh thuận miệng nói ra, lại thắng thiên ngôn vạn ngữ lời âu yếm.
...... Muốn ổn định.
Chiêm Ngọc âm thầm nhắc nhở mình, kéo đề tài, hỏi Thẩm Tùng An: "Trước đó em nghe Thanh Thanh nói có người tra hạng mục du lịch "Thôn mới Đào Nguyên" của công ty Vệ gia, là anh sao?"
"Là anh."
Thẩm Tùng An không phủ nhận, nói đơn giản chuyện mình bảo người tra hạng mục của công ty Vệ gia với Chiêm Ngọc một lần, Chiêm Ngọc vẫn luôn không ra tiếng, an tĩnh nghe anh nói.
Thẩm Tùng An sau khi nói xong, lại lần nữa hỏi một câu: "Em tức giận sao sao?"
Chiêm Ngọc không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại anh: "Là vì em sao?"
Thẩm Tùng An bên kia an tĩnh, cách vài giây mới trả lời: "Hắn không thể làm vậy với em, anh chỉ giáo huấn hắn một cái thôi."
Lời anh nói bí mật mang theo hàn ý, dù cách di động Chiêm Ngọc cũng nhận ra anh tức giận.
Những ngày qua, Chiêm Ngọc tuy nói không cùng Vệ Thu Dung liên hệ, nhưng trước đó không lâu cậu ngẫu nhiên thấy tin hạng mục "Thôn mới Đào Nguyên" bị bộ môn liên quan nhiều lần kiểm tra thực địa cũng xử phạt đưa tin, nói vậy Vệ Thu Dung cũng vội đến sứt đầu mẻ trán.
Cùng Vệ Thu Dung chia tay, Chiêm Ngọc chuẩn bị tâm lý hảo tụ hảo tán, ai cũng không cần tìm người kia, điểm này cậu làm được, hiện giờ nhớ đến Vệ Thu Dung người này cũng có thể tâm như nước lặng.
Cậu sở dĩ có thể nhanh như vậy làm được điểm này, một bộ phận rất lớn đều bởi vì Thẩm Tùng An. Chỉ là cậu không nghĩ tới Thẩm Tùng An sẽ để ý chuyện Vệ Thu Dung ngoại tình, không chỉ thay cậu hết giận, thậm chí không tính cho cậu biết.
Chiêm Ngọc không khỏi nhớ lại hoa sau biệt thự, cậu nghĩ tới Thẩm Tùng An một mình ngồi xổm trên mặt đất ở nhà ấm trồng hoa, cẩn thận lấp đất cho hoa hồng, nghĩ tới những gì biết được về Thẩm Tùng An trong những ngày ở chung qua.
"Tiểu Ngọc."
Có lẽ thấy cậu lâu không ra tiếng, tiếng Thẩm Tùng An lại lần nữa truyền đến: "Em tức giận phải không?"
Chiêm Ngọc nghe trong giọng anh mang theo một tia mất mát không rõ ràng, chắc là hiểu lầm ý cậu, bất đắc dĩ lại khó tránh khỏi thấy đau lòng, cậu thu hồi suy nghĩ, giọng nghiêm túc mà nói với Thẩm Tùng An: "Em không có tức giận."
Thẩm Tùng An trầm mặc, Chiêm Ngọc không biết anh tin hay không tin, chỉ có thể nói tiếp: "Em thật sự không tức giận, chuyện em với Vệ Thu Dung đã qua, hiện tại trừ bỏ quan hệ thế giao của hai nhà, thậm chí em và anh ta cũng không tính là bằng hữu, em tức anh làm gì chứ......"
"Nhưng anh tức." Thẩm Tùng An đột nhiên ra tiếng đánh gãy lời cậu nói, "Anh nói, hắn không thể làm vậy với em."
Trân bảo anh cầu mà không được, dựa vào cái gì Vệ Thu Dung hắn ta tùy ý đối đãi, hắn tính thứ gì?
Thẩm Tùng An tuy nói như vậy, nhưng Chiêm Ngọc biết trên chuyện "Thôn mới Đào Nguyên", anh ít nhiều vẫn để lại tình cảm, nếu không hạng mục này sớm không làm nổi nữa.
Còn anh vì cái gì lưu tình, Chiêm Ngọc cũng biết.
Chiêm Ngọc vẫn luôn thấy mình may mắn, không chỉ có ba mẹ yêu thương, cũng có anh em bảo hộ, hiện giờ lại thêm một người yêu đặt mình ở đầu quả tim.
"Thẩm ca." Cậu nhẹ giọng gọi Thẩm Tùng An một tiếng,
"Hiện tại anh có tiện call video?"
Thẩm Tùng An vì gọi Chiêm Ngọc mà tìm góc không người, nghe cậu hỏi vậy, quay đầu lại nhìn bốn phía, xác định không có người khác lại đây, nói: "Có thể."
Anh mới vừa nói xong, Chiêm Ngọc bên kia tắt máy, sau đó call video qua WeChat.
Thẩm Tùng An ấn nghe, Chiêm Ngọc xuất hiện trong video, mi mắt cong cong cười nói: "Thẩm ca, anh tới gần một chút."
Thẩm Tùng An không rõ nguyên do, nhưng cũng theo lời ngoan ngoãn để sát vào cameras: "Làm sao vậy?"
Chiêm Ngọc không đáp, tới gần cameras, sau đó dẩu miệng "Mua" một tiếng.
"!!!"
Tình huống trước mắt làm Thẩm Tùng An ngây người hai giây, lấy lại tinh thần Chiêm Ngọc bên kia đã cắt đứt video, vừa rồi thông qua video hôn môi như là giả.
Thẩm Tùng An cúi đầu nhìn di động, cửa sổ nói chuyện phiếm với Chiêm Ngọc nhảy ra tin mới.
【 Bảo bảo: Em viết bài mới, chờ anh về kéo cho anh nghe. 】
【 Bảo bảo: Miss you】
Ầm ——
Thẩm Tùng An thấy nhóm tiểu nhân ngày thường ở trong đầu mình khua chiêng gõ trống thổi kèn xô na đều như vì một câu "Miss you" nổ, trong đầu trống rỗng, anh nhìn chằm chằm mấy chữ này thất thần.
Đây là sau khi anh cùng Chiêm Ngọc xác định, Chiêm Ngọc lần đầu nói trắng.
Từ lúc bắt đầu, anh vẫn luôn lo lắng Chiêm Ngọc sẽ tức giận, sẽ thấy mình lấy quyền thế áp người, càng lo lắng...... Chiêm Ngọc còn luyến tiếc Vệ Thu Dung.
Trong lòng anh thấp thỏm bất an.
Nhưng Chiêm Ngọc không như anh nghĩ, em ấy nhìn thấu triệt hơn anh.
Chiêm Ngọc thật giống như đoán được trong lòng anh nghĩ, nghiêm túc mà nói cho anh: Cậu và Vệ Thu Dung đã qua.
Hết thảy lo lắng của anh đều bị một câu "Miss you" này của Chiêm Ngọc hóa giải dễ dàng.
"Thẩm ca, chuẩn bị bắt đầu quay, đạo diễn bảo em gọi anh về."
Tiếng Trương Kỳ lôi suy nghĩ của Thẩm Tùng An lại, Thẩm Tùng An nhanh chóng gửi tin cho Chiêm Ngọc, sau đó xoay người giao điện thoại cho Trương Kỳ, để cậu ta giữ máy.
Trương Kỳ nhận di động, chú ý tới khóe môi anh nhếch lên, thuận miệng hỏi một câu: "Thẩm ca, anh đang cười cái gì?"
"......" Thẩm Tùng An nhìn cậu ta một cái, ném một câu "Cậu nhìn lầm rồi" nâng bước qua khu quay chụp, động tác quá nhanh không cẩn thận bị vật trên đất làm vướng một chút.
Trương Kỳ: "......"
Thẩm Tùng An lảo đảo hai bước, thực nhanh lại đứng vững, dường như không có việc gì mà đi.
Trương Kỳ ở sau lưng nhỏ giọng cảm thán một câu: "Đàn ông yêu đương, đi đường cũng có gió."
Thẩm Tùng An bên này tiến vào trạng thái quay chụp, mà Chiêm Ngọc tắt máy, cũng bắt đầu download phần mềm chế tác cầm phổ.
Chiêm Ngọc ở bên Lộc Nhung loan ăn bữa tối mới rời đi, trước khi đi chú Chung lại hái hoa hồng, cẩn thận đóng gói đưa cậu.
Chiêm Ngọc đặt bó hoa ở ghế phụ, xoay người ôm chú Chung một chút, bảo đảm với chú: "Chú Chung, hôm nay cảm ơn chú, cháu sẽ đối tốt với Thẩm ca, chú yên tâm."
Chú Chung cười gật đầu nói: "Tôi tin Tiểu Ngọc thiếu gia, trên đường lái xe cẩn thận, về đến nhà gửi tin cho tôi nhé."
"Được." Chiêm Ngọc đồng ý, kéo cửa lên xe, sau đó kéo cửa sổ, nói gặp sau với chú Chung mới khởi động xe rời đi.
Lúc cậu lái xe ra cửa, từ kính chiếu hậu thấy chú Chung đứng tại chỗ, nhìn mình rời đi.
Biết được hoa hồng lavender đều là tự tay Thẩm Tùng An trồng, Chiêm Ngọc không ngăn chú Chung gửi hoa lại đây, thậm chí còn tính làm hoa khô để bảo tồn.
Nháy mắt, tháng 12 cũng sắp qua.
Sáng ngày 31 tháng 12 ngày đó, Chiêm Ngọc không nhận được hoa hồng như thường, cậu tưởng nhân viên chuyển phát nhanh chuyển quá nhiều nên đến chậm, cũng không gọi điện dò hỏi, không ngờ chờ tới tối sắp 8 giờ mới nhận được tin của nhân viên chuyển phát nhanh, đối phương nói cho cậu hoa đã tới cửa, bảo cậu ra ngoài ký nhận.
Nhận được tin là lúc Chiêm Ngọc cùng ba mẹ xem tiệc tối Nguyên Đán, tắt máy, cậu tùy tay cầm khăn trên sô pha quấn khắn ra cửa lấy hoa.
"Bên ngoài lạnh lẽo, trở về mặc áo khoác!" Nhan Lạp đứng lên ở phía sau hô.
"Con lập tức quay lại!" Chiêm Ngọc vẫy vẫy tay, quấn khăn quàng cổ, mặc quần áo ở nhà chạy ra.
"Đứa nhỏ này!" Nhan Lạp ngồi trở lại trên sô pha.
Chiêm Ngọc vừa ra ngoài nhà đã bị lạnh đến rụt rụt cổ, cậu chạy qua sân, ấn mở cửa, bước nhanh ra ngoài nhìn người ta đứng bên ngoài hồi lâu: "Ngượng ngùng, đợi lâu......"
Cậu nương đèn tường ở cửa thấy người tới, còn lời "" tự động tiêu âm.
Người tới thấy cậu mặc đơn bạc, mày nhăn lại, bước nhanh đến trước mặt cậu, đặt hoa trong ngực cậu.
Chiêm Ngọc theo bản năng ôm bó hoa, chớp chớp mắt xác định mình không phải đang nằm mơ, nhìn đối phương gọi một tiếng: "Thẩm ca?"
"Ừ." Thẩm Tùng An lên tiếng, động tác nhanh nhẹn cởi áo khoác trên người, khoác trên vai Chiêm Ngọc.
Độ ấm áo khoác Thẩm Tùng An làm Chiêm Ngọc giật mình một chút, theo phản xạ bắt tay anh hỏi: "Sao anh đã trở lại? Khi nào thế? Sao không gọi em tới đón?"
"Vừa thôi." Thẩm Tùng An cúi đầu nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười sủng nịnh, thần sắc ôn nhu nói: "Ngày mai Tết Dương lịch, muốn về qua năm với em."