Lạc Huyền Ca chậm rãi nhận hộp cơm trong tay nhóm trưởng, sau đó đi theo hắn sang chỗ khác, toàn bộ hành trình đều làm lơ An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy ngây ngẩn đứng yên một chỗ, nàng đột nhiên cảm thấy hộp cơm trên tay có chút nặng trĩu, tựa hồ sắp rơi xuống.
An Nhược Thủy im lặng mang theo cơm hộp trở về, thầm nghĩ từ nay về sau bất luận xảy ra tình huống gì, Lạc Huyền Ca đều không thể ảnh hưởng đến bản thân.
Thời điểm Lạc Huyền Ca ăn cơm, nhìn qua là cùng nhóm trưởng nói chuyện phiếm, kỳ thật trên cơ bản đều là hắn nói, cô vừa ăn vừa nghe.
Nhóm trưởng mắng cô vì cái gì không nhận cơm của An ảnh hậu, cười cô không thức thời chọc giận Hàn Dục lại đắc tội An Nhược Thủy.
Lạc Huyền Ca ăn một đống ủy khuất, không nhận cơm của An Nhược Thủy là bởi vì sợ nàng sẽ bị đói, huống chi lúc trước còn có ước định phải làm như không quen biết nhau. Nếu đã không quen, cô làm sao có thể nhận sự giúp đỡ của người khác đây?
......
Mãi đến lúc hơn mười một giờ đêm, Giang Hải Khê mới kêu đoàn phim kết thúc công việc. Hôm nay, Lạc Huyền Ca đã sắm vai thi thể, thổ phỉ, ăn mày, nha hoàn, tuy rằng đất diễn không nhiều nhưng độ mệt nhọc cũng không thua kém những diễn viên chính là mấy.
Lạc Huyền Ca nhận được tiền công, suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt. Đường đường Ma Giáo Giáo Chủ, đây vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm tự kiếm tiền. Loại cảm giác này có chút không thể diễn tả hết sự vui sướng, một khắc nhìn đến số tiền lương kia, tựa hồ cảm thấy hết thảy mệt nhọc đều đáng giá.
Kết thúc công việc, Lạc Huyền Ca dự định đi nhờ xe để về nhà. Ở đầu đường đột nhiên có một chiếc xe vọt qua người cô, Lạc Huyền Ca tinh mắt nhìn ra đó là xe của An Nhược Thủy.
Một lát sau chiếc xe lại quay trở về, trợ lý của An Nhược Thủy bước xuống, nói với Lạc Huyền Ca: "Đã khuya, hiện tại trên cơ bản rất khó bắt xe. Cô lên xe đi, chúng tôi chở cô một đoạn."
Lạc Huyền Ca chần chờ, đột nhiên cửa kính ghế sau hạ xuống, An Nhược Thủy không chút biểu tình nói với Lạc Huyền Ca: "Lên xe." Ngữ khí nghe không ra hỉ nộ ai nhạc, nhưng trong mắt lại lộ ra tức giận.
Lạc Huyền Ca theo bản năng rụt rụt cổ, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh An Nhược Thủy. Cô khẩn trương tới mức quên rằng còn có một ghế phụ, trong lòng thầm nghĩ: Không phải nói làm như không quen biết hay sao? Mà hôm nay lại trừng mình, còn đưa cơm, hiện tại còn ra lệnh cho mình lên xe.
"Lái xe." An Nhược Thủy thấy Lý Điềm muốn xem náo nhiệt đang nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, lửa giận trong lòng nàng không khỏi tăng lên vài phần. Hôm nay thấy Lạc Huyền Ca xuất hiện ở phim trường, nàng thực sự ngạc nhiên. Bởi vì trước kia từng điều tra về Lạc Huyền Ca, biết cô đã ký hợp đồng với một công ty giải trí, cho nên nàng không ngờ được cô lại chạy đến phim trường làm kẻ chạy cờ.
Thời điểm nhìn thấy Lạc Huyền Ca ngâm mình trong nước, đông lạnh đến mức cả người phát run, nàng nhất thời mềm lòng kêu trợ lý lấy khăn lông, không nghĩ tới Lạc Huyền Ca coi mình như không khí.
Lúc sau lại thấy Lạc Huyền Ca ở đoàn phim bị Hàn Dục chèn ép, tuy quan hệ giữa cả hai trên cơ bản chỉ là hai người xa lạ có thêm một tờ giấy chứng nhận mà thôi. Nhưng tờ giấy đó cũng đủ khiến nàng không thể mặc kệ Lạc Huyền Ca được.
Tốt bụng đem cơm trưa của mình đến, kết quả Lạc Huyền Ca toàn bộ quá trình làm lơ nàng, làm nàng xấu hổ không nói, lúc sau còn cùng tên nhóm trưởng kia vừa nói vừa cười thực náo nhiệt.
Khi nhìn thấy Lạc Huyền Ca một mình đứng ở đầu đường, nàng vốn dĩ vẫn giận dỗi không muốn quan tâm, nhưng nghe trợ lý nói trị an trong Tết âm lịch không được tốt, lại quay đầu xe. Kết quả Lạc Huyền Ca nhìn nàng giống như gặp phải thổ phỉ, kêu cô lên xe tựa hồ bức bách khuê nữ phải động phòng tân hôn vậy. An Nhược Thủy cảm thấy số lần bản thân nổi nóng ngày hôm nay hơn tất thảy thời gian từ trước tới giờ cộng lại.
Lạc Huyền Ca ngồi cạnh An Nhược Thủy, cảm giác bầu không khí trong xe tựa như bị đóng băng, xấu hổ e ngại. May mắn là lúc này An Nhược Thủy bắt đầu nghịch điện thoại.
Bất quá vài giây sau, di động của cô lại vang lên âm báo tin nhắn.
Lạc Huyền Ca mở di động nhìn nhìn, là An Nhược Thủy gửi đến.
[23:56] An Nhược Thủy: { Hôm nay vì cái gì không nhận cơm trưa tôi đưa? }
Lạc Huyền Ca: { Không phải cô từng nói, trước mặt ngoại nhân phải coi như không quen biết hay sao? }
An Nhược Thủy quay đầu nhìn Lạc Huyền Ca một cái, trên mặt nở nụ cười lạnh, không quen biết nhau phải không?
An Nhược Thủy: { Vậy hiện tại cô vì sao lại ở trong xe của tôi? }
Lạc Huyền Ca: { Không phải cô kêu tôi lên xe sao? }
An Nhược Thủy chỉ cảm thấy hờn dỗi dồn ở cổ họng, nói không ra nhổ không xong.
"Dừng xe!" Thanh âm lạnh lùng của An Nhược Thủy vang lên. Trợ lý phản ứng cực nhanh, dừng xe ở ven đường, An Nhược Thủy chỉ vào cửa xe nói với Lạc Huyền Ca: "Đi xuống!"
"Ừm." Lạc Huyền Ca gật gật đầu, không