Không ngờ một lần chủ động này của Trần Hy Hy đã đánh thức bản tính chiếm hữu mạnh mẽ của Triệu Minh.
Nàng không biết bọn họ đã ôm hôn nhau bao lâu, chỉ biết khi nàng dường như sắp thiếu dưỡng khí, người nam nhân mới buông môi nàng ra, sau đó lại tiếp tục hôn nàng. Cái hôn ấy vừa thắm thiết vừa mãnh liệt, khiến Trần Hy Hy nhất thời đắm chìm trong sự kinh ngạc lẫn say mê.
Nàng biết, khi đôi môi ấm áp ấy lần nữa giao hòa cùng đôi môi nàng, nàng nên đẩy người ấy ra. Nhưng thời khắc này, cảm giác được sự yêu thương trân trọng từ hắn, cánh tay Trần Hy Hy vừa giơ lên thoáng chốc liền hạ xuống.
Vừa rồi nàng đã có suy nghĩ muốn chạy trốn!
Chạy trốn khỏi đôi môi ấm áp, hơi thở thanh mát ấy!
Nhưng nam nhân trước mắt không cho nàng cơ hội đó. Hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, dùng hành động thân mật bày tỏ như thể đang muốn nói với nàng: không được phép chạy!
Kinh ngạc nhìn gương mặt khuynh thành đang phóng đại trước mắt mình, Trần Hy Hy bỗng muốn bật cười.
Sao nàng lại quên mất, Triệu Minh là người quân phiệt nhường nào?
Nàng càng muốn chạy, hắn lại càng tìm cách buộc chặt nàng, ép nàng phải đối mặt với hắn.
Dường như nàng đã quá quen với một Triệu Minh cao nhã tựa trích tiên mà không hề nhớ rằng hắn là kẻ có dã tâm ra sao.
Thứ hắn muốn, hoặc là có được, hoặc là hủy diệt.
Nụ hôn mãnh liệt của Triệu Minh dần chuyển thành dịu dàng đằm thắm. Bàn tay lạnh băng của hắn cũng chậm rãi đặt lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.
Trần Hy Hy nhắm mắt, đúng như nàng nghĩ, cảm giác Triệu Minh mang lại cho nàng đến cuối cùng vẫn là yên bình thanh tĩnh. Tưởng như hắn chính là bản nhạc sonate điều hòa cảm xúc, khiến trái tim vốn đang dậy muôn nghìn lớp sóng trong nàng thoáng dạt dào trở lại.
Triệu Minh rời môi nàng, Trần Hy Hy vội hít từng ngụm khí, lại trông thấy hắn vẫn đang nhìn nàng dịu dàng như vậy, nhưng đáy mắt đã tràn ngập đắc ý.
Dáng vẻ đắc ý này là sao?
Nguyên nhân rất đơn giản, vì đôi môi đang sưng đỏ của nàng. Những nụ hôn triền miên vừa rồi đã in dấu lên đó, càng khiến nó trở nên đỏ mọng xinh đẹp, điều này khiến Triệu Minh dâng lên một cảm xúc tự hào và đắc ý.
Trần Hy Hy tinh ý nhận ra ánh mắt của hắn đang đặt trên môi mình, lòng hơi chùng xuống, bàn tay vội đưa lên xem xét.
Nhưng hành động này thoáng bị cắt ngang khi Triệu Minh cầm lấy bàn tay nàng. Mười ngón tay đan vào nhau, và rồi rất tự nhiên hắn khẽ hôn lên chân mày nàng, âm điệu thanh thoát vang bên tai nàng:
“Thế nào?”
Cái gì thế nào? Trần Hy Hy cau mày suy nghĩ.
Hắn... không lẽ muốn hỏi nụ hôn vừa rồi nàng có cảm giác thế nào?
Trần Hy Hy nghĩ đến giả thiết này, lập tức hơi ngả người ra phía sau tránh hắn, song lại quên mất bàn tay còn đang bị nắm chặt, nhất thời không thể trốn đi đâu được.
“Không được trốn tránh! Trả lời bản cung!” Âm điệu dứt khoát không kém phần uy lại lần nữa vang lên.
Đi chết đây! Nàng sao có thể nói ra những lời đó chứ!
Trần Hy Hy xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, hơi nghiến răng đáp: “Thái tử, người không thể đứng đắn như bình thường được à?” Nàng đúng là không nên bị vẻ ngoài cao nhã của hắn lừa gạt.
Nghe thấy lời nàng nói, trên mặt Triệu Minh lập tức biểu lộ vẻ kinh ngạc: “Bản cung không đứng đắn ư?”
Trông thấy điệu bộ “giả nai” của hắn, Trần Hy Hy càng tức giận: “Thái tử! Nam nhân ban ngày ban mặt lại hỏi một thiếu nữ nụ hôn vừa rồi có cảm giác thế nào, cái này đứng đắn sao?” nàng đây chính là muốn xem thử, hắn có thể giả bộ đến khi nào.
Lời vừa dứt, chỉ thấy đôi mày như họa của Triệu Minh chau lại, đồng thời tiếng nói thanh thoát cũng cất lên có chút hờn dỗi:
“Thì ra nàng nghĩ bản cung như vậy. Bản cung chỉ muốn hỏi, vừa rồi nàng gấp gáp gọi bản cung, rốt cuộc là việc thế nào.”
Cái gì?
Trần Hy Hy tròn mắt nhìn hắn, thế ra là hắn tò mò về hành động thất
thố của nàng khi nãy sao?
Ôi...!
Trần Hy Hy ơi, ngươi vừa làm gì vậy? Quá... Quá mất mặt rồi.
Đưa ánh mắt ai oán nhìn Triệu Minh, Trần Hy Hy cắn răng: “Sao Thái tử không nói rõ ràng ra?” hại nàng hiểu lầm như vậy.
“Bản cung cứ nghĩ nàng hiểu chứ?”
Trần Hy Hy khóc không ra nước mắt: “Ta có phải Thái tử đâu mà luôn biết ngài nghĩ gì.”
Trần Hy Hy chợt nghĩ đến hắn sẽ lấy chuyện này tung ra để “tính sổ” với nàng theo lời trước đây, hai mắt sáng quắc bỗng nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói:
“Thái tử, có thể giúp ta giấu chuyện này được không? Chỉ có hai chúng ta biết thôi.” Thiên địa ơi, lần này nàng mất mặt chỉ muốn độn thổ ngay cho xong.
“Được!” Triệu Minh liền gật đầu đồng ý.
Trần Hy Hy thở phào, nàng hiểu Triệu Minh là người nghiêm túc, trầm tĩnh, hắn sẽ không ba hoa với kẻ khác. Chẳng qua nàng muốn chính miệng hắn nói ra lời đó, dù sao cũng có câu “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Còn đang suy nghĩ, gương mặt hoa lệ kia đã sáp lại gần nàng, tiếp đến nàng nghe thấy thanh âm trong trẻo mang theo một tia giễu cợt:
“Thì ra người có suy nghĩ không đứng đắn mới là nàng.”
Vành tai Trần Hy Hy thoáng chốc liền đỏ bừng, nàng không dám nhìn thẳng hắn, cố gắng chữa ngượng đáp:
“Thái tử không phải thắc mắc hành động khi nãy của ta sao? Ta nhớ ra rồi, là Hàn Nhi...”
“Hàn Nhi?” Triệu Minh lặp lại cái tên kia, ý chờ nàng nói tiếp.
Thực ra là không liên quan đến nàng ta, nhưng hiện giờ đành mượn chuyện của nàng ta chữa ngượng vậy. Hơn nữa, quân doanh có thêm nữ tử, cũng nên báo cho hắn biết một tiếng...
Sau một hồi nghe Trần Hy Hy thuật lại sự có mặt của Hàn Nhi trong quân doanh, Triệu Minh chỉ mỉm cười thản nhiên như thường, tròng mắt đen láy tinh quái liếc nàng:
“Nàng biết không, dáng vẻ không vui của nàng khi nói đến Hàn Nhi rất giống với người đang ghen đó.”
Không ngờ Trần Hy Hy nghe vậy lại chẳng hề chối bỏ, đôi mắt sáng bỗng chốc trở nên buồn bã, nàng thở dài:
“Ghen? Ta có thể sao?” Rồi sau này đứng bên cạnh hắn sẽ không riêng gì nàng mà là tầng tầng lớp lớp giai lệ. Nàng ghen liệu có ích gì?
Trần Hy Hy bỗng cảm thấy nhói lòng.
Chẳng lẽ hi vọng “trọn đời trọn kiếp một đôi” của nàng xa vời đến thế sao?
Nàng làm nhiều như vậy, vẫn không thể đổi lấy một tình yêu duy nhất ư?
Triệu Minh biết Trần Hy Hy đang phiền muộn điều gì. Nhìn gương mặt nghiêng của nàng, hắn liền đưa tay xoay nhẹ gương mặt ấy về phía mình.
“Trần Hy Hy.” Triệu Minh gọi tên nàng, đôi mắt hắn cũng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.
Lông mi nhẹ run rẩy, thiếu nữ cố che đi nỗi xót xa, mỉm cười thật tươi đáp lại hắn.
Không hiểu sao, nhìn nụ cười ấy của nàng mà trong tâm Triệu Minh thập phần đau xót. Đưa tay chạm lên gò má nàng, một lúc sau hắn mới lên tiếng, chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ một:
“Nàng phải nhớ... Người có tư cách đứng bên cạnh bản cung, chỉ có một mình nàng.”