Mí mắt Mạc Doãn Kỳ một chút cũng không động nhìn thi thể chết đứng của tên tù nhân, đồng thời y cũng nhanh nhẹn yểm trợ Triệu Lâm ra bên ngoài.
Cửa lao đã ở ngay trước mắt, nhưng cả hai người đều biết còn một cửa ải đang chờ họ ngoài kia, vượt qua cửa ải đó mới thực sự thoát khỏi nhà lao thối nát này.
Hai hàng thị vệ canh giữ nghiêm ngặt ngoài cửa lao, trông thấy hai người, một kẻ liền lạnh lùng hỏi:
“Ngươi, có việc gì?”
Câu hỏi này tất nhiên là dành cho Triệu Lâm, bởi lúc trước người tiến vào chỉ có duy nhất Mạc Doãn Kỳ.
Triệu Lâm cúi đầu, làm vẻ cung kính bẩm báo: “Nô tài... Nô tài thực sự có chuyện cần giải quyết ngay.”
Tên thị vệ kia hơi cau mày, lại lạnh giọng nói tiếp: “Có chuyện gì cũng phải báo cáo, nếu không ngươi đừng hòng ra khỏi đây.” Y phục trên người Triệu Lâm là của cai ngục, thành công không bị đám người này nghi ngờ thân phận.
Tròng mắt đen thẫm của Triệu Lâm xẹt qua một tia sáng, nơi khóe miệng khẽ nhếch lên:
“Ai, chuyện này thực sự khó nói mà... Nô tài... Nô tài muốn đi... nhà xí.”
Triệu Lâm vừa dứt lời, lập tức một tràng tiếng cười mang theo giễu cợt đồng loạt hướng về phía hắn. Tên thị vệ vừa hỏi hắn cũng thay đổi thái độ, còn vỗ vỗ vai hắn:
“Người huynh đệ, có thế thôi mà ngươi cũng không nói sớm. Mới làm quản ngục ở đây phải không?”
“Đại nhân quả là có mắt tinh tường.” Triệu Lâm vẫn cung kính cúi đầu đáp lại.
Tên thị vệ kia nghe thấy hắn kêu mình là đại nhân thì đắc ý lắm, đến cả bộ râu quai nón vì vui sướng cũng run rẩy theo.
Trong lòng Triệu Lâm thầm khinh bỉ, quả nhiên toàn một lũ gian thần thích nghe nịnh hót.
“Vậy ngươi mau đi đi.” Hắn vẫy tay đuổi người, còn nhắc nhở: “Nhà xí ở hướng Tây nhé. Cứ đi thẳng đến ngã ba thì rẽ trái.”
“Đa tạ đại nhân.” Triệu Lâm cười lấy lòng, bước chân thong thả mà nhẹ nhàng rời đi.
Chậc, chỉ e chưa tới nửa khắc nữa, các ngươi sẽ không có tâm trạng mà cười như vậy đâu.
\*\*\*
Mạc Doãn Kỳ đứng đợi Triệu Lâm ở một góc khuất. Thấy hắn an toàn đi ra, y mới yên tâm thở phào một hơi.
“Tứ điện hạ! Thần ở đây!”
Triệu Lâm nghe thấy giọng y, đến gần, lập tức nghiêm trọng hỏi:
“Tình hình phụ hoàng thế nào rồi?”
Mạc Doãn Kỳ nén một tiếng thở dài, lắc đầu trả lời:
“Vi thần bất lực, thiên điện bị người của Lệ Minh Viêm bao vây quá nghiêm ngặt.”
Sắc mặt Triệu Lâm hơi trầm xuống, đến cả Mạc Doãn Kỳ cũng không vào được, xem ra lão già Lệ Minh Viêm đã nảy sinh cảnh giác.
“Ngoài cấm vệ quân là người của Lệ Minh Viêm, hiện giờ còn ai đã ra quy thuận lão?”
Triệu Lâm nắm chặt tay, giọng hơi run hỏi.
Hắn cần phải biết, hiện tại hắn còn có thể dùng được người nào.
Nhìn thấy vẻ chán chường trên khuôn mặt Mạc Doãn Kỳ, Triệu Lâm thoáng cười khổ.
“Ngươi cứ nói đi.” Hắn hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng sớm biết... hi vọng này là rất đỗi mỏng manh.
“Sáu bộ trừ vi thần và Binh Bộ Thượng Thư, còn có Tiết thống lĩnh, Sở Thái úy, không tính hơn ba vạn binh mã trong tay Lệ Minh Viêm, bọn họ đều đã quy thuận lão.”
Triệu Lâm dù cố gắng bình ổn tâm tư nhưng vẫn không thể nào ngừng kinh hãi, không ngờ sức ảnh hưởng của Lệ Minh Viêm lại lớn như vậy. Có thể khiến quan lại ở trung ương quy hàng, lão ta quả thực khiến hắn vừa nể vừa tiếc nuối.
Một tay gian hùng thời loạn thế!
Giờ hắn đã hiểu vì sao lúc trước hoàng gia gia lại kì vọng nhiều ở Lệ Minh Viêm như vậy.
Đáng tiếc, lòng tham của con người là vô đáy, dù cho quyền thế khuynh đảo triều chính thế nào cũng không thể làm Lệ Minh Viêm thỏa mãn, để rồi dẫn đến cục diện mưu phản ngày hôm nay.
Đằng xa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Triệu Lâm và Mạc Doãn Kỳ trao đổi ánh mắt với nhau, liền nấp sau núi giả gần đó.
“Tứ Vương gia trốn ngục rồi! Mau, phải tìm ra hắn ngay.”
“Còn nữa, cái tên đưa cơm lúc nãy cũng rất khả nghi, hỏi
nhà bếp xem hôm nay là ai phụng mệnh đưa cơm.”
Thì ra là đám thị vệ canh giữ ngoài nhà lao lúc nãy, giờ mới phát giác, quá muộn rồi.
Chờ bọn chúng rời đi, Triệu Lâm vội quay sang Mạc Doãn Kỳ, trầm giọng nói:
“Bản vương vừa nghĩ ra một cách có thể cứu được phụ hoàng, nhưng cần có sự giúp đỡ của Mạc thượng thư.”
Nhìn đôi mắt ẩn chứa kiên định cùng ngạo khí người đối diện, Mạc Doãn Kỳ bỗng cảm thấy ngây người. Mặc dù trước nay y vẫn biết Tứ điện hạ so về tài năng không thua kém Thái tử là bao, nhưng khí chất bức người vừa rồi, quả là khiến y kinh ngạc. Trong vô thức, y khẽ gật đầu.
Triệu Lâm ghé tai y thì thầm kế hoạch. Nghe xong, Mạc Doãn Kỳ hơi lo lắng hỏi:
“Điện hạ... Nhưng thần chỉ e Lệ Minh Viêm cũng sẽ...”
Triệu Lâm biết y muốn nói gì, chỉ thản nhiên giơ tay ngăn y tiếp tục, lại nói:
“Chúng ta đang đánh cược. Ván cược này, nếu không thể thành công, thì vận mệnh Thiên triều thực đã cạn rồi.”
Mạc Doãn Kỳ kinh hãi: “Điện hạ...”
Triệu Lâm lắc đầu, hắn xoay lưng, lần đầu tiên Lại Bộ Thượng Thư thấy được bóng dáng cao ngạo mà cô tịch của vị Vương gia này:
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên\*. Mạc Doãn Kỳ, ngươi hiểu chứ?”
Y đứng lặng nhìn bóng lưng của Triệu Lâm. Lời điện hạ vừa nói, không phải chính xác là những điều y cũng đang nghĩ sao?
Người tính thế nào cũng không bằng trời tính.
Không phải ư?
Nếu không, lần trước tính toán kỹ như vậy, vì sao hắn vẫn bại dưới tay Lệ Minh Viêm, nửa tháng sống trong nhục nhã bẽ bàng.
Hồi lâu sau mới thấy khóe môi Mạc Doãn Kỳ hơi cong lên, y chắp tay cúi đầu:
“Xin điện hạ yên tâm, thuộc hạ lập tức làm theo kế hoạch của người.”
“Đa tạ Mạc Thượng Thư đã tin tưởng.” Triệu Lâm mỉm cười, lại nói: “Hãy cẩn thận, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.\*”
Chú thích:
1.“Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên” - 谋事在人成事在天 - câu nói nổi tiếng của Gia Cát Lượng trong “Tam quốc diễn nghĩa” có thể hiểu đơn giản là lo việc, tính đường đi nước bước, tính toán chiến thuật trong công việc là do ta, do con người, nhưng việc có thành công hay không còn phải nhờ trời, do trời sắp xếp. Hay có thể hiểu rộng ra là, con người chỉ có thể dự liệu, dự tính được những cơ hội cũng như những rủi ro trước mắt từ đó mà lo liệu công việc dựa trên những suy đoán đó thế nhưng những yếu tố bất ngờ ngẫu nhiên sẽ luôn xuất hiện, những yếu tố đó có thể khiến công việc đang bế tắc trở nên thông suốt và cũng có thể khiến công việc tưởng chừng đang rất thành công trở nên bế tắc.
2. "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" -(不怕一萬只怕萬一)- hay "Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất" là một câu thành ngữ dân gian Trung Quốc. Có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy hai từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000).