“Tham kiến hoàng thượng. Tại hạ có chút việc nên đến muộn, kính mong hoàng thượng không chấp nhặt.”
Phương Hạo Thiên chắp tay cúi đầu, chất giọng trầm ấm mang theo sự thong thả hờ hững. Phía sau hắn, Phương Như Ý cũng phối hợp nhún người thi lễ.
Hoàng đế mỉm cười ôn hòa, khoát tay nói:
“Hạ quốc Thái tử khách khí rồi, các vị đi đường xa khó tránh mệt mỏi, hơn nữa, tiệc cũng chỉ mới bắt đầu thôi. Mời ngồi.”
“Tạ hoàng thượng.”
Hai người nhanh chóng được cung nhân đưa đến tọa vị đã được an bài từ trước. Chỗ ngồi của họ ở dưới hoàng đế và phi tần, nhưng lại ngang hàng với Triệu Minh.
Cả đám quần thần và sứ giả các nước vẫn chưa lấy lại tinh thần, người nào cũng trộm vía nhìn theo thân ảnh hai người, một phần vì nhan sắc độc nhất vô nhị của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, một phần vì khí phách tôn quý bức người của Hạ quốc thái tử.
Ánh mắt Trần Hy Hy xuất hiện một tia sáng ngời nhìn về phía nữ tử đằng kia. Thật sự... mặc dù ở hiện đại và cổ đại nàng đã từng thấy qua không ít mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng có thể đẹp đến câu hồn đoạt phách thế này chỉ có một mình Phương Như Ý.
Nghĩ đến đây, tầm mắt lại bất giác nhìn về phía nam tử phong hoa tuyệt đại, chỗ ngồi của hắn đối diện với Phương Như Ý, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ngắm dung nhan khuynh quốc khuynh thành của mỹ nhân. Chẳng qua, khi nhìn thấy vẻ thản nhiên lạnh nhạt như thường lệ của hắn, nàng không khỏi có phần kinh ngạc.
Dù thế nào thì, Phương Như Ý cũng là công chúa của một nước lớn, hơn nữa vài ngày tới bọn họ sẽ chính thức thành hôn trở thành phu thê, sao hắn lại lạnh nhạt như vậy?
Trong lòng Trần Hy Hy thế nhưng lại có phần... thở phào. Nàng mong đợi được chiêm ngưỡng tận mắt dung mạo quốc sắc thiên hương của công chúa Như Ý, nhưng thâm tâm cũng có chút lo sợ... lo sợ Triệu Minh cũng giống như đám người kia, say đắm nhan sắc yêu kiều của nàng ấy.
Suy nghĩ này khiến Trần Hy Hy chợt cảm thấy buồn cười, nàng đúng là hồ đồ rồi, sao có thể so sánh Triệu Minh với đám người phàm phu tục tử kia chứ?
Tâm tư hắn quá thâm thúy, giống như hồ nước sâu vạn dặm, mãi mãi không thể nhìn thấu. Những gì thế nhân có thể thấy trên người hắn duy chỉ có khuôn mặt mỉm cười bình thản, phong thái thoát tục tựa mây bay.
Huống hồ, lấy Hạ quốc công chúa, vốn dĩ không phải ý muốn của hắn!
Khóe môi đỏ thắm nhàn nhạt nâng lên, Trần Hy Hy lúc này mới chú ý đến người nam tử bạch y bên cạnh Phương Như Ý. Giống như Triệu Minh, hắn cũng tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo bằng nụ cười thản nhiên. Cả người tỏa ra quý khí lấn át tứ phương, một loại khí phách độc nhất không thể nhầm lẫn với những người khác.
Đúng như thiên hạ nói, Triệu Minh và Phương Hạo Thiên đều là bậc vương giả trời sinh. Nghe nói Hạ quốc nhờ có người này mà phát triển vô cùng nhanh chóng, hiện tại thực lực đã gần như đứng đầu thiên hạ.
Trần Hy Hy híp mắt suy tư, xem ra, nếu muốn giúp Triệu Minh đoạt lấy thiên hạ này, cần phải tìm cách trừ bỏ Phương Hạo Thiên rồi.
Đúng lúc này, mắt phượng hẹp dài của Phương Hạo Thiên chợt chạm đến ánh mắt nàng. Trong khoảnh khắc đó, trái tim Trần Hy Hy mạnh mẽ đập “thịch” một tiếng. Đôi mắt kia dường như muốn xuyên thấu cả người nàng, mang theo khí tức lãnh liệt nguy hiểm.
Trần Hy Hy vội cụp mi che giấu tâm tư, vừa rồi Phương Hạo Thiên cảm nhận được sát khí từ nàng sao?
Nếu thế thì hắn quả thực quá nhạy bén rồi!
Ngón tay khẽ run, nhìn đến chén rượu ngọc vẫn còn đầy trước mắt, Trần Hy Hy lập tức đưa tay cầm lấy, chậm rãi ngửa cổ uống cạn.
Cổ họng nóng ran do chất cồn thiêu đốt, Trần Hy Hy cầm khăn lụa lau khóe miệng còn vương chút rượu, ánh mắt lại lần nữa kín đáo liếc qua người nam tử vận bạch y trên kia.
Thật tốt quá! Hắn không còn nhìn về phía nàng nữa.
Lòng thoáng buông lỏng, có thể vừa nãy ánh mắt hắn vốn không có chủ ý đánh về phía nàng, chẳng qua là theo thói quen của kẻ quen nắm giữ đại cục, quét mắt đánh giá xung quanh mà thôi.
Nàng thấy hắn đang nói gì đó với Phương Như Ý, chỉ thấy nàng ấy gật nhẹ đầu, gương mặt tuyệt sắc khuynh thành khẽ lộ ra chút tươi cười.
Xem ra, đúng như người ta đồn đại, Hạ quốc công chúa được nhận vô vàn sủng ái, đặc biệt từ vị hoàng huynh là Thái tử này.
Triệu Minh vẫn luôn âm thầm quan sát Trần Hy Hy, vừa hay thấy nàng chăm chú nhìn Phương Hạo Thiên, đáy mắt vốn tĩnh lặng của hắn lập tức trở nên u ám, con ngươi dưới hàng mi dài khẽ động, ẩn trong đó là những giông tố trực chờ bộc phát.
Hắn quét một tia sắc bén về phía Phương Hạo Thiên, sau đó lại nhìn xuống người con gái dưới kia.
Hay thật đấy! Nàng ấy vẫn đang nhìn chằm chằm tên Thái tử nước Hạ.
Cặp lông mày như họa của Triệu Minh bỗng chau lại, tựa như khó chịu, hắn cố gắng kiềm chế ngọn lửa ghen tuông trong lòng, bàn tay trắng sứ đang cầm chén lưu ly cũng vô thức nắm chặt.
Cuối cùng, đôi môi đỏ thẫm của hắn giơ lên một nụ cười lạnh nhạt:
“Gia Bảo, hắn đẹp bằng bản cung sao?”
“...”
Gia Bảo đứng người mất mấy giây, trong đầu nổ “ầm” một tiếng sét thật vang dội.
Khóe môi co giật mãnh liệt, y cẩn thận nhìn gương mặt hoa lệ bức người của chủ tử đang trầm xuống, trong lòng thầm gào thét một trận. Y tất nhiên biết “hắn” trong lời Triệu Minh đang ám chỉ ai.
Chỉ có điều, không ngờ... không ngờ chủ tử lại thực sự muốn đọ sắc với Hạ quốc Thái tử. Trời đất ơi! Trước giờ y chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng ganh đua như vậy của Thái tử. Người luôn đối với mọi chuyện bằng dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, tưởng như không một thứ gì có thể lay động được.
Ngẫm lại thì, dựa vào hiểu biết của y, cũng chỉ có nữ nhân mới mang cái bộ dáng ganh đua đó.
Gia Bảo đương nhiên không có ý so sánh Triệu Minh với đám đàn bà con gái kia, chỉ là...
Thái tử! Người cũng quá... quá đáng yêu rồi!
Y lấy lại tinh thần, khịt mũi cung kính trả lời:
“Đương nhiên là Thái tử đẹp hơn ạ!”
Y không nói dối, cái danh “khuynh thế chi dung” của Thái tử đâu phải chỉ để trưng. Dung mạo tuyệt diễm bức người ấy không những khiến đám nữ nhân mê muội mà còn làm cánh nam nhân chao đảo. Y nghĩ đến điều này, bởi lần trước trở về thành Hòa An, ngay từ khoảnh khắc binh lính trên thành nhìn thấy Thái tử, ai cũng ngây người trước hình bóng phong hoa tuyệt đại ấy, đến nỗi còn quên cả phản ứng cầm cung.
Hơn nữa, đương nhiên trong lòng Gia Bảo, chủ tử mãi mãi là tốt nhất rồi, mặc dù, y không phủ nhận, Hạ quốc thái tử cũng không hề kém cạnh so với người.
Triệu Minh nghe vậy, đôi mắt đen láy như mực chợt hiện lên một tia nghi hoặc:
“Thật ư? Thế sao nàng lại nhìn hắn ta lâu như vậy?”
Gia Bảo âm thầm đưa mắt xuống nữ tử ung dung tự tại dưới kia, trong lòng thầm đổ mồ hôi một trận.
Thái tử phi ơi Thái tử phi, người cũng cao tay quá rồi! Có thể im hơi lặng tiếng khiến Thái tử một phen kinh tâm.
Chẳng lẽ đúng như người ta vẫn nói, tình ái có thể làm con người ta mất đi lý trí ư? Gia Bảo cảm thấy, từ lúc hình bóng Thái tử phi in đậm trong tâm Thái tử, người quả thực đã thay đổi khiến y cũng ngỡ ngàng luôn rồi. Tuy sự thay đổi ấy nhìn qua không cách nào nhận ra, nhưng là người phò tá bên cạnh đã lâu, tất nhiên y ý thức được.
Xem ra... có những thứ, lý trí không thể can ngăn được cảm xúc, không thể lý giải, càng không thể dừng lại, nó cứ âm thầm mà mãnh liệt nở rộ...
Đương lúc Gia Bảo còn đang cân nhắc nên trả lời nghi vấn của Triệu Minh thế nào cho hợp lý thì ở phía đối diện, Phương Hạo Thiên thong thả cầm chén rượu ngọc đứng lên, mỉm cười nhìn hoàng đế:
“Tại hạ thay mặt cho toàn thể Hạ quốc xin kính hoàng thượng ly rượu này. Mừng Đại Nam và Hạ quốc chính thức kết minh, muôn năm giao hảo.”
Lúc nói đến câu cuối, đuôi mắt của Phương Hạo Thiên khẽ liếc qua Triệu Minh. Trong khoảnh khắc một phần mười giây, dường như có một tia lửa xẹt qua, âm thầm báo hiệu một cuộc giao tranh đã ngầm nổi lên, vận chờ bùng phát.
Hoàng đế gật đầu, đôi mắt sắc bén chỉ lộ ra
thần sắc ôn hòa, cười nói:
“Hạ quốc thái tử, mời!”
Cả đám quần thần dưới kia cũng nhao nhao nâng chén chúc mừng. Tiếng nhạc nổi lên dịu dàng, vũ cơ say mê ca múa, mùi rượu cay nồng thấm đượm cả Càn Long cung khiến khung cảnh nơi đây trở nên thật huyền ảo.
“Muội đang thất thần gì vậy?”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, Trần Hy Hy hé mắt nhìn Trần Mộc Tâm bên cạnh. Hiện nay thân phận Trần Mộc Tâm là công chúa Từ Liên, đương nhiên cũng phải có mặt trong buổi yến tiệc.
Trần Hy Hy mỉm cười, khẽ lắc đầu, nâng mắt ngắm nghía chén rượu bằng ngọc trên tay, dưới ánh trăng nhàn nhạt dường như đang tỏa ra sắc vàng rực rỡ.
“Tỷ tỷ có thấy cuộc sống nơi hoàng cung thật xa hoa không? Ngay cả một chén rượu cũng có thể trân quý như vậy.”
Nàng có thể khẳng định, số tiền từ việc bán chiếc ly ngọc này có thể dư sức nuôi cả một gia đình đến hết đời.
Các vị vua chúa trước nay đều rất biết hưởng thụ, sự xa hoa bậc nhấc nơi này khác hẳn với cuộc sống đạm mạc của bách tính ngoài kia. Nó như một bằng chứng phản ánh rõ rệt nhất sự phân chia sâu sắc các tầng lớp trong xã hội phong kiến!
Trần Mộc Tâm nhìn gương mặt nghiêng của Trần Hy Hy, dường như cảm nhận được lời này của nàng còn có ý khác. Người muội muội này, quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Trần Hy Hy của hiện giờ, thông minh trầm tĩnh, không còn là nữ tử yếu đuối luôn nấp sau bóng nàng, nhưng kỳ lạ là, nàng lại không hề cảm thấy một chút ghen tỵ nào.
Ngược lại, đáy lòng sinh ra một tia hâm mộ, hâm mộ vì muội ấy có thể thay đổi số mệnh của mình. Trong thời loạn chiến này, thân là nữ nhi phải chịu sự hà khắc của lễ giáo phong kiến, Hy Hy vẫn bình thản bỏ qua những lời dị nghị, kiên cường với lựa chọn của mình. Muội ấy không những dẫn quân đánh thắng quân địch, còn thu được cả tâm nhân, một nữ tử có thể mạnh dạn bước ra khỏi khuôn phép đã ăn sâu vào tiềm thức nhân loại mấy nghìn năm nay như vậy quả thật khiến Trần Mộc Tâm cảm phục tận đáy lòng.
“Muội không thích cuộc sống như vậy sao?”
Thiếu nữ cong môi, không chút do dự đáp:
“Thích!”
Ai lại không muốn cả đời được ăn sung mặc sướng mà không phải lo nghĩ chứ?
Trần Mộc Tâm thầm lắc đầu: “Hy Hy, ánh mắt muội đã nói lên tất cả!” nếu muội ấy thật sự thích, đã chẳng dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy.
Trần Hy Hy cúi đầu, vừa định mở miệng đáp lại, bỗng nhiên trên đại điện truyền đến một trận xôn xao, thoang thoảng còn nghe thấy tiếng kinh hô hoảng hốt. Nàng lập tức giương mắt quan sát, chỉ thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đang được Phương Hạo Thiên đỡ lấy, sắc mặt có chút trắng bệch, người hầu bên cạnh không ngừng kinh hoảng gọi nàng.
Cái gì? Sao đang yên đang lành Phương Như Ý lại đột nhiên ngất xỉu như vậy?
Hoàng đế hiển nhiên cũng kinh ngạc không kém, ngay lập tức cao giọng hô lớn: “Mau truyền thái y.”
Ngày đầu tiên đến Đại Nam mà đã xảy ra chuyện này, thực sự không phải điềm lành gì. Nhưng, có thể khẳng định chắc chắn không phải do đồ ăn có vấn đề, bởi mỗi một món khi bày lên đều đã qua thử độc.
“Đã khiến hoàng thượng chê cười rồi, muội muội của tại hạ không quen đi đường xa nên khó tránh khí huyết suy giảm, e là hiện tại không thể thưởng tiệc cùng hoàng thượng.” Phương Hạo Thiên sau khi bắt mạch trên tay Phương Như Ý, hướng hoàng đế chậm rãi nói.
“Không sao! Đáng lẽ trẫm nên để công chúa nghỉ ngơi tầm một, hai ngày rồi hãy tổ chức yến tiệc. Thực sự khổ cho công chúa rồi!”
Nói đến đây, hoàng đế chợt đưa mắt nhìn Triệu Minh:
“Minh nhi, hãy đưa công chúa về Chiêu Dương cung đi!”
Bữa tiệc không thể vắng Phương Hạo Thiên, vả lại, Triệu Minh và Phương Như Ý chỉ còn mấy ngày nữa sẽ thành hôn, nên để hắn đưa nàng ấy đi là hợp lý nhất.
Sắc mặt Triệu Minh bình thản, hắn khẽ động mí mắt, lập tức đứng dậy cung kính đáp lại:
“Nhi thần tuân mệnh.”
“Làm phiền Thái tử quý quốc rồi!”
Phương Hạo Thiên cười nhạt đối diện với Triệu Minh, nhẹ nhàng đem muội muội giao cho hắn.
Ở bên dưới, ánh mắt Trần Hy Hy từng chút dán lên từng cử động của Triệu Minh. Gương mặt hắn vẫn bình thản như vậy, nàng hoàn toàn không nhận ra cảm xúc hiện tại của hắn.
Hình như Phương Như Ý cũng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, cả người nàng ta khẽ dựa vào người hắn, dung nhan khuynh quốc khuynh thành vẫn diễm lệ lấn át phàm trần như vậy, giờ phút này lại có chút yếu đuối khiến ai cũng hận không thể đem nàng ôm vào lòng bảo hộ. Trần Hy Hy thấy Triệu Minh nói gì đó với Phương Như Ý, nàng không nghe rõ, chỉ thấy sau đó hắn khẽ dìu nàng ta xuống dưới đại điện, mỗi động tác đều hết sức dịu dàng.
Các vị sứ thần nhìn đôi bích nhân đang từ từ bước xuống, người nào người nấy cũng âm thầm cảm thán: hai người ấy quả là một đôi tiên đồng ngọc nữ, thật sự họ sinh ra để dành cho nhau.
Có vài người biết thân phận của Trần Hy Hy nên không dám nói thẳng, nhưng ánh mắt châm biếm cùng thương hại kia đã phản ánh tất thảy.
Trần Hy Hy thản nhiên giơ lên một nụ cười hờ hững, chỉ có nàng mới biết, khi thân ảnh cao quý kia sắp đi đến trước bàn nàng, lúc ấy nàng đã đưa mắt lặng lẽ nhìn hắn.
Nhưng...
Hắn... không thấy!
Không... không phải không thấy... mà là không đáp!
Khoảnh khắc ấy, bỗng nàng cảm nhận được một điều, giữa hai người bọn họ mới xa cách làm sao!
Mùi hương thanh mát chậm rãi lướt qua, đến khi bóng dáng thoát tục ấy đã ra đến cửa và nhanh chóng hòa vào màn đêm, Trần Hy Hy mới sực tỉnh. Trong lòng khó chịu lan tỏa, nàng tưởng rằng nàng có thể chịu được cảm giác nhìn hắn bên cạnh người con gái khác. Nhưng không, nàng thực sự chán ghét, chán ghét cảm giác ấy lắm!
Lần đầu tiên, Trần Hy Hy biết thế nào là ghen tỵ!
Rượu trôi xuống cổ họng, cuốn trôi cả những ưu phiền không thể phát tiết của thiếu nữ. Trần Hy Hy ơi, tỉnh táo lại đi, ngươi đã nói ngươi sẽ tin tưởng hắn cơ mà, đây mới chỉ là bắt đầu, ngươi đã muốn bỏ cuộc rồi sao?
Thiếu nữ nhắm mắt che đi nỗi lòng đang dậy sóng, khi lần nữa mở mắt ra, bỗng bắt gặp đôi mắt phượng sắc bén như có như không đang nhìn về phía nàng.
Khóe môi đỏ thẫm của người kia cong lên, đẹp đến hoàn mỹ, nhưng thời khắc ấy, nàng chỉ cảm thấy nụ cười kia có bao nhiêu chói mắt, có bao nhiêu châm chọc đang đánh về phía nàng!
Phương Hạo Thiên!