Trong tay Lâm Khinh Chu là chìa khoá của phòng 202, bên ngoài chính là sân thượng nhỏ, có thể nói là căn phòng đắc địa nhất trong cả homestay, cũng không biết vận may của cậu từ đâu tới mà lượm được món hời như vậy.
Nhớ hồi bé cậu rất muốn ở căn phòng này, nhưng bà ngoại không cho, bởi vì phòng tốt phải để dành cho khách.
Hẹn Đường Tĩnh Du sáu rưỡi gặp ở đại sảnh dưới lầu, bây giờ cách giờ hẹn vẫn còn sớm, cậu bèn sắp xếp đơn giản hành lý trước, rồi ra sân thượng hóng gió một hồi, khi sắp đến thời gian mới cầm điện thoại và chìa khóa xuống lầu.
Cầu thang được làm bằng gỗ, khi bước lên sẽ phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, lúc nhỏ Lâm Khinh Chu rất sợ âm thanh này, cứ cảm thấy ván gỗ sẽ đột nhiên gãy, sau đó mình sẽ rơi xuống té chết.
Lớn hơn tí nữa, cậu lại rất thích chơi giẫm cầu thang, vừa giẫm vừa cười, cảm thấy nó rất hay ho. Nếu như kí ức không sai lệch, cậu nhớ bên cạnh mình luôn có một người bạn chơi cùng, người bạn ấy tựa hồ rất ghét bỏ hành động vầy của cậu, lần nào cũng theo sau đuôi cậu bảo cậu yên tĩnh chút.
Nhưng hiển nhiên Lâm Khinh Chu sẽ không nghe, càng không cho cậu càng chơi hăng hơn, danh xưng “chúa quậy đảo San Hô”" không phải gọi suông. Cũng không biết người bạn đó làm sao mà chịu nổi cậu nữa.
Sau đó hai người mất liên lạc, chắc là đối phương chán cậu rồi.
Trong đại sảnh hiện giờ không có ai, Đường Tĩnh Du vẫn chưa xuống, chỉ có cô tiếp tân đang nói chuyện với một cô gái khác ngồi bên cạnh.
Lâm Khinh Chu nhìn thoáng qua, thân hình người ấy vừa khéo bị bàn lễ tân chắn, không thấy rõ, chỉ có thể thấy thấp thoáng mái tóc dài đen nhánh mềm mượt.
Đi tới tầng dưới mới phát hiện mình đã lầm to, người nói chuyện với cô gái lễ tân lại là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tuy nhiên người đàn ông này có gương mặt còn đẹp hơn hầu hết phái nữ, con ngươi đen láy, đuôi mắt phiếm đỏ cong lên trời sinh, lúc nhìn sang Lâm Khinh Chu uể oải lười nhác, gợi cho cậu nhớ đến chú mèo tắm nắng trên ổ ở nóc nhà vào xuân.
Còn là giống mang dòng máu rất cao quý.
Mặt Lâm Khinh Chu vô cớ nóng lên, đi qua chào hỏi với cô tiếp tân, cũng gật đầu với người đàn ông. Cũng chính lúc này, cậu mới thấy người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Người đàn ông đẹp như vậy....
Nên nói ông trời công bằng hay là bất công đây. Lâm Khinh Chu bỗng thấy rầu rĩ, đôi mày nhíu lại rất sâu.
Ánh mắt của người đàn ông nán trên mặt cậu giây lát, sau đó thu về, chuyển sang cô tiếp tân, "Đây là khách mới vào ở?"
"Đúng vậy ông chủ, đây là anh Lâm mới nhận phòng nửa tiếng trước."
Ông chủ.
Hoá ra anh chính làm ông chủ hiện tại của homestay.
Tầm mắt của người đàn ông lại lia khẽ qua mặt Lâm Khinh Chu, sau đó vươn tay ra, lễ phép gật đầu: "Xin chào cậu Lâm, tôi là ông chủ của Phù Bạch, tôi họ Tần, rất vui vì cậu đã chọn Phù Bạch của chúng tôi trong nhiều homestay như vậy, chúc hành trình tiếp theo của cậu vui vẻ."
Tay ông chủ Tần đẹp hệt như mặt của anh, xương cổ tay nhô ra rất rõ, ngón tay thon dài mảnh khảnh, ngay cả móng tay cũng là màu hồng phấn xinh đẹp.
Lâm Khinh Chu bất giác nhìn bàn tay này rất lâu, tận đến khi người đàn ông mở miệng kêu cậu tiếp: "Cậu Lâm?" cậu mới phản ứng lại, nhanh chóng bắt tay đối phương, "Chào anh."
"Thầy Lâm, sao mày xuống sớm thế!" Đường Tĩnh Du nhoài trên lan can lầu hai gọi cậu một tiếng, sau đấy lao như bay xuống, cầu thang gỗ bị hắn đi kêu cọt kẹt, nghe hơi ê răng.
Hắn cũng nhìn thấy ông chủ homestay ngồi trên xe lăn, tò mò quan sát: "Vị đây là?"
Cô tiếp tân bèn giới thiệu lại một lượt. Từ bé Đường Tĩnh Du đã thích những thứ xinh đẹp, thấy mỹ nhân như ông chủ Tần đương nhiên khó tránh nhìn thêm vài lần, nhìn một hồi lại vạ miệng: "Ông chủ Tần, chân của anh --"
Ông chủ Tần nhìn theo tầm mắt của hắn đến chân mình, cười nói: "Không có gì, năm hai mươi tuổi xảy ra tai nạn, phế rồi."
Nét mặt anh bình thản, trông như thật sự không để chuyện ấy trong lòng, nhưng trái tim của Lâm Khinh Chu chợt nhói lên, nhìn bạn tốt cảnh cáo. Tên đó cũng nhận ra câu hỏi của mình mạo phạm người ta, rối rít xin lỗi.
"Không sao, cậu Đường không cần để ý, bao năm qua tôi đã quen rồi." Tính tình ông chủ rất tốt, an ủi ngược lại hắn, làm Đường Tĩnh Du càng ngại hơn.
Sau đó trò chuyện thêm mấy câu, ông chủ được biết bọn họ tính ra ngoài ăn cơm, liền nói: "Tôi với tiểu Yểu đang định ăn, nếu như không để bụng hay là cùng ăn đi."
Bọn họ bôn ba trên đường cả ngày, sớm đã vừa đói vừa mệt, với đề nghị này của ông chủ tất nhiên là cầu còn không được.
Đường Tĩnh Du: "Được đó được đó, vậy xin cảm ơn!"
Vì là chuẩn bị cho mình nên mấy món ăn trên bàn đều là công thức thường ngày đơn giản, mỗi người một bát mì sa tế, cộng thêm một tầng bánh kếp, một đ ĩa rau xào cùng với một bát canh hải sản.
Bốn người ngồi bàn vuông nhỏ, Đường Tĩnh Du tiên phong giành vị trí đối diện cô gái tiểu Yểu, Lâm Khinh Chu liền tự nhiên ngồi đối diện với ông chủ Tần.
Đường Tĩnh Du là tên biết ăn nói, dăm ba câu đã dỗ cô tiếp tân cười lớn không thôi, còn bên Lâm Khinh Chu lại yên lặng quá thể, từ đầu đến cuối ông chủ Tần đều cúi đầu ăn cơm, không nhìn Lâm Khinh Chu, cũng như hoàn toàn không nghe thấy chuyện cười nhạt của Đường Tĩnh Du, biểu cảm lạnh nhạt, rất im lặng.
Nhưng Lâm Khinh Chu lại không khống chế được ánh mắt mình, không chú ý cái thôi liền phát hiện mình lại nhìn chằm chằm người ta.
Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy mình có một cảm giác quen thuộc khó tả