Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng…… Âu Minh Hiên khóe miệng run rẩy vài cái, nói: “Trước đây xem ra là tôi hiểu lầm cô, cô yêu Lãnh Tư Thần còn chưa tới mức mất đi lý trí, trong lòng tôi cảm thấy rất vui mừng!”
Hạ Úc Huân lập tức nói tiếp, “Đừng nói oan uổng cho tôi, tôi đã sớm mất đi lý trí, bằng không cũng sẽ không ngây ngốc chạy tới cho anh một hồi hết kinh hách lại là tức giận mắng!”
“Hạ Úc Huân, nói thật cho cô biết đi! Vừa rồi, tôi vẫn đang thử cô, nếu cô vì cái tên hỗn đản không cần tôn nghiêm, không cần bản thân mình, với tôi làm khó dễ mà thiên y bách thuận, một bộ dáng nàng dâu ai oán tự mình hy sinh, tôi liền tính dùng toàn bộ Âu thị cũng không cho Lãnh Tư Thần được dễ chịu.” Một câu sau cùng của Âu Minh Hiên hàn toàn là rống giận.
Hạ Úc Huân sắc mặt hoàn toàn đen, cảm giác bản thân mình một ngày nào đó phải bị con cáo già này đùa giỡn mà chết.
Quả thực là bộ bộ kinh tâm, đi sai một bước đều là vạn kiếp bất phục!
“Vậy bây giờ quyết định của anh?” Hạ Úc Huân nỗ lực làm ra một bộ không ai oán, không phải nàng dâu nhỏ, mà dáng vẻ bình tĩnh hỏi.
Âu Minh Hiên liếc mắt nhìn cô một cái, rất bất mãn, nói: “Cô chỉ biết tin tưởng Lãnh Tư Thần có năng lực ứng đối mọi thứ, phiên vân phúc vũ, chẳng lẽ tôi một tổng giám đốc lại không được như vậy?”
“Có ý tứ gì a?” Hạ Úc Huân không hiểu ra sao.
Âu Minh Hiên ngồi vào trước bàn làm việc thuần thục mà thao tác vài cái trên notebook, sau đó đem màn hình chuyển qua, đối diện cô.
Hạ Úc Huân hồ nghi mà nhìn Âu Minh Hiên một cái, sau đó ánh mắt dừng trên màn hình notebook.
Giây tiếp theo, cô lập tức hít hà một hơi.
Tên hồ ly đáng chết này, cư nhiên đã sớm viết xong một bản hợp đồng mới, hơn nữa trong hộp thư cài đúng giờ gửi đi, thời gian là 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Hạ Úc Huân xem đến nghẹn họng trân trối nhìn, trong miệng lẩm bẩm, “Âm hiểm quá âm hiểm! Anh sớm đã có quyết định cư nhiên còn ở đây đem tôi đùa giỡn quay vòng!”
Âu Minh Hiên