“Ách…… Tổng…… Tổng giám đốc? Tôi lạc đường……” Hạ Úc Huân không đủ tự tin mà trả lời.
“Ngu ngốc!” Lãnh Tư Thần khinh bỉ nhìn cô một cái, sau đó giữ tay cô lại, mặt không cảm xúc dẫn cô hướng phòng đi đến.
Độ ấm trong lòng bàn tay anh làm cô một trận tâm thần hoảng hốt.
Vì cái gì vào thời điểm cô sắp từ bỏ, lại làm ra một hành động ái muội không rõ ràng như vậy……
Vì cái gì anh không phải cùng Bạch Thiên Ngưng tới?
Hạ Úc Huân tâm sự nặng nề mặc anh lôi kéo chính mình đi đến cửa phòng bao, trong khoảnh khắc anh mở cửa đột nhiên phục hồi tinh thần dừng bước lại, từ trong lòng bàn tay anh rút tay mình ra.
Lãnh Tư Thần nhíu lại mày nhìn về phía cô.
“Lỡ như bị Bạch tiểu thư thấy được sẽ hiểu lầm.” Cô giải thích.
Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, “Cô lo lắng điều này?”
“Anh……” Hỗn đản! Ý của anh là cô giả mù sa mưa, kỳ thật ước gì Bạch Thiên Ngưng hiểu lầm đúng không?
Cô là ước gì bọn họ chia tay, nhưng cô cũng không đến mức dùng thủ đoạn không phù hợp như vậy!
Nói người này có phải trong giai đoạn mãn kinh sớm hay không, đặc biệt mấy ngày nay, vẫn luôn đối với cô âm dương quái khí, trong miệng không một câu tốt đẹp, mỗi câu đều làm cô tức giận.
Hạ Úc Huân càng nghĩ càng giận, ác từ gan mà sinh ra, đầu tiên là trừng mắt liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng tiến lên dẫm chân anh, dẫm xong lập tức giả trang cái mặt quỷ, tiến vào phòng bao.
Lãnh Tư Thần căn bản không nghĩ tới cô sẽ ra đòn như vậy, đau đến mức trên trán ứa mồ hôi.
Hạ Úc Huân, cô chết chắc rồi!
-
Đi vào phòng bao, Hạ Úc Huân liếc mắt một cái nhìn thấy cô gái một thân váy trắng ngồi trong góc, nhưng thực mau dời ánh mắt, nhìn về phía Lãnh tư Triệt đang cùng bạn bè nói chuyện.
Lãnh Tư Triệt thấy cô ánh mắt sáng ngời, vội vàng nghênh đón giới thiệu cho cô: “Tiểu Huân, cô đã đến rồi! Giới thiệu với cô một chút, đây là bạn học của tôi ở Mỹ, Hàn Khải Vũ, Murphy!”
“Xin chào, Hạ Úc Huân!”
“Xin chào.” Cô gái tên gọi Murphy vén vén mái tóc dài gợn sóng vàng óng bắt mắt của mình, đơn giản lên tiếng chào hỏi, sau đó bất động thanh sắc mà đánh giá cô, ánh mắt khó hiểu kia khiến cô có chút không thoải mái.
“Xin chào, nghe đại danh đã lâu!” Hàn Khải Vũ hiền lành mà vươn tay, ánh mắt lưu chuyển qua lại giữa cô cùng Lãnh Tư Triệt.
Nghe đại danh đã lâu? Hạ Úc Huân có chút nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Tư Triệt.
Lãnh Tư Triệt ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài: “Tất cả mọi người đều ngồi xuống nói chuyện đi! Đúng rồi, chị dâu, anh như thế nào còn chưa tới?”
Bạch Thiên Ngưng vốn dĩ chính là vì nhìn thấy Hạ Úc Huân mà trong lòng không vui, lúc này nghe được Lãnh Tư Triệt gọi một tiếng chị dâu, tức khắc vui mừng ra mặt, nói: “Tư Thần nói công ty còn có chút chuyện phải xử lý, đợi lát nữa sẽ