“Ách, vì cái gì? Chú lại gây đau khổ cho thiếu nữ vô tội người ta bán mình chứ không bán nghệ sao?” Nam Cung Mặc lộ ra vẻ khinh bỉ.
Hạ Úc Huân lắc lắc ngón tay, nói: “Mới lần đầu tiên gặp mặt, sao có thể.”
“Đó là vì cái gì?” Nam Cung Mặc bị cô gợi lên lòng hiếu kỳ.
“Sáng ngày hôm sau, bạn cùng phòng cô ấy cũng hỏi, vì cái gì khóc, có phải hay không nhớ nhà, kết quả cô liền vừa khóc vừa trả lời ‘ Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua đàn ông đẹp trai như vậy! ’” Hạ Úc Huân vừa nói vừa ôm bụng cười không ngừng, nói: “Ha ha, cô nương người ta vui mừng quá mà khóc!”
Nam Cung Mặc xì một tiếng bật cười.
“Vậy là đúng rồi sao! Nhìn xem, Mặc nhà ta cười rộ lên thật đẹp a!” Hạ Úc Huân lúc này mới vừa lòng.
“Cám ơn, tâm tình em khá hơn nhiều!” Nam Cung Mặc cảm kích nói.
“Cậu đứa nhỏ này, chính là quá uất ức! Bắt chước chị đây, đối tửu đương ca, cuộc đời có bao nhiêu! Làm người thoải mái một chút thật tốt!”
“Em uất ức?” Nam Cung Mặc đã hết chỗ nói rồi.
Nếu người khác nói cậu như vậy cũng được thôi, người bị vô số chuyên gia chẩn bệnh nói là chứng uất ức nghiêm trọng cộng thêm bệnh tự kỷ này cư nhiên nói cậu uất ức. Cậu hiện tại xác thật rất uất ức.
Đi đến nửa đường, Hạ Úc Huân đột nhiên nôn nóng: “Ưm, tôi phải đi WC một chuyến, nhà ăn phía trước cậu thấy không? Cậu đi đến cửa chờ tôi! Chờ lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm.”
“Uhm, em chờ chị.”
Nam Cung Mặc lưu luyến mà nhìn bóng Hạ Úc Huân chạy ra xa……
Hôm nay, là ngày vui vẻ nhất sau khi cậu về nước.
Cô bồi cậu đi báo danh, bồi cậu đi nhận sách, bồi cậu đi tìm ký túc xá, giúp cậu sửa sang lại đệm chăn, cũng như giúp cậu mua vật dụng hàng ngày……
Cô lôi kéo tay cậu hướng quản lý viên dưới lầu nói, “Vương thúc, đây là em trai cháu, về sau nhờ chú chiếu cố nhiều hơn ạ!”
Cô vỗ bờ vai cậu hướng bạn cùng phòng cậu nói, “Đây là anh em tôi, về sau không được khi dễ nó biết không?”
Thật sự rất thích cảm giác cô vì mình mà nhọc lòng……
Không thể không nói,