Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Hạ Úc Huân trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào phản ứng, cả người đều ngây ngốc tại chỗ.
Anh đang nói cái gì? Vì cái gì cô một chữ đều nghe không hiểu……
Hạ Úc Huân hơn nửa ngày mới bắt đầu tiêu hóa lời anh nói, Lãnh Tư Thần anh nói…… Ngày hôm sau anh muốn cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn? Không sai, anh nói như vậy……
Sét đánh giữa trời quang cũng không gì hơn như vậy.
Kinh ngạc, oán hận, thương tâm, phẫn nộ…… Toàn bộ cảm xúc đều ở trên mặt đèn kéo quân xoay một lần.
Từ trước đến nay cô sẽ không che dấu cảm xúc của mình, cứ như vậy đem một mặt yếu ớt nhất của bản thân đều đã máu chảy đầm đìa mà bày ra trước mặt anh.
Lãnh Tư Thần thấy Hạ Úc Huân như vậy tim như bị đao cắt, muốn ôm chặt cô, nói: “Tiểu Huân, anh……”
Không đợi anh nói xong, Hạ Úc Huân lập tức một tay đẩy anh ra, cúi đầu cười một tiếng, nói: “Tôi liền nói vì cái gì anh đột nhiên lại tốt với tôi như vậy! A, tôi thật khờ, thật sự. Người mẹ trước khi nhẫn tâm đem đứa con nhỏ vứt bỏ đều sẽ đối tốt với nó, lúc người đàn ông muốn vượt quá giới hạn cũng sẽ đối với vợ mình thật tốt…… Học trưởng quả nhiên không có gạt em……”
Hạ Úc Huân có chút nói năng lộn xộn như châu pháo bắn liên hồi, hai mắt đỏ ngầu, càng nói cảm xúc càng kích động.
Lãnh Tư Thần vừa muốn đi về phía trước giải thích, Hạ Úc Huân lập tức đẩy mạnh anh ra, lùi về sau một bước, nỗ lực không cho nước mắt lăn xuống, nói:“Lãnh Tư Thần, hiện tại anh đã có được tôi, từ thân đến tâm, anh vừa lòng chưa? Đem tôi đùa giỡn lòng vòng, bị anh bán còn giúp anh kiếm tiền, có phải cảm giác rất thành công hay không?”
Cô dồn dập thở hổn hển, run rẩy cởi lắc tay trên cổ tay anh tặng cho mình, nặng nề mà ném trên người anh, nói: “Anh có biết anh rất tàn nhẫn hay không? Lúc đã hoàn toàn đạt được, lúc tôi cho rằng mình đang hạnh phúc nhất, một tay đem tôi từ đám mây kéo xuống, trơ mắt nhìn tôi rơi đến tan xương nát thịt! Chơi rất vui sao? Chơi rất vui có phải hay không? Em nói cho anh biết! Bà cô tôi không chơi!”
Lãnh Tư Thần nghe được tim như bị đao cắt, nói: “Tiểu Huân, em nghe anh giải thích……”
Giải thích, giải thích cái gì nữa? Mặc kệ thế nào, chuyện này là sự thật, anh không cách nào phủ