Hạ Úc Huân bị nhét vào trong xe, pudding bị ném cho Hướng Viễn, tất cả hành lý đều được bỏ vào va li.
Xong xuôi mọi thứ, Lương Khiêm đạp chân ga, đi mất.
Nhìn đi càng ngày càng xa nhà, Hạ Úc Huân nước mắt rơi còn hơn bão táp, nắm nắm tay lẩm bẩm nói, “Tôi nhất định sẽ trở về……”
“Cũng không phải sinh ly tử biệt!”
Lãnh Tư Thần mới vừa nói xong đã bị Hạ Úc Huân hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Hiện tại cô đã không nhà để về, phải đi đâu được đây?
“Đưa tôi đi tiểu khu 1/5!” Hạ Úc Huân đứt quãng mà khụt khịt.
“Đi đến đó làm cái gì?”
Lãnh Tư Thần rút khăn giấy muốn lau khô nước mắt cho cô, Hạ Úc Huân né tránh, đem khăn giấy đoạt lấy tự mình lau, nói: “Tôi muốn đi tìm Annie.”
“Tìm cô ấy giúp em? Em có phải ngây thơ quá rồi hay không? Em có biết cô ấy sau lưng em nói em thế nào hay không?” Lãnh Tư Thần tất nhiên còn nhớ rõ lần trước cô gái kia ở trước mặt anh chửi bới Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân nhíu mày, nói: “Anh có ý gì? Annie là bạn tôi, anh đừng châm ngòi ly gián!”
“Em cái đồ…… Ngu ngốc! Tâm nhãn của em không thể dài hơn một chút, đừng đối với bất cứ ai cũng không chút đề phòng như vậy! Cứ như vậy nữa, khả năng em sẽ bị bán lần thứ hai thật sự quá lớn!” Lãnh Tư Thần một bụng hỏa, cô gái đáng chết này, cư nhiên tình nguyện tin tưởng người khác cũng không tin anh.
“Tôi trêu anh chọc anh sao, làm gì nguyền rủa tôi?” Không đi thì không đi! Cô đột nhiên nghĩ đến Annie thường xuyên mang bạn trai về nhà, cô đi chỉ sợ cũng không tiện.
Lãnh Tư Thần nghiến răng nghiến lợi mà tới gần, nói: “Hạ Úc Huân, có gan lặp lại lần nữua cho anh! Em không trêu anh chọc anh sao? Em lần mò lại lương tâm mình mà nói chuyện cho anh!”
“Anh đừng chạm vào tôi!” Hạ Úc Huân đẩy tay anh đang đặt trên ngực mình ra, nắm chặt quần áo.
“Em dám nói em không có trêu chọc anh?” Lãnh Tư Thần thân mình nhích qua, một bàn tay chống ở lưng ghế đem cô vây lại, một tay bóp chặt hai cổ tay cô, đem cô kéo vào lòng mình.
Môi cơ hồ