Đây là nháo loại nào a! Bọn họ nghĩ tới trăm ngàn loại khả năng, bao gồm bị Hạ Úc Huân một chân đá ra khỏi cửa, lại không dự đoán được cô cư nhiên sẽ khóc……
Âu Minh Hiên bất đắc dĩ nói: “Vậy…… Không đi thì không đi! Em ngủ, tiếp tục ngủ được rồi chứ! Khóc cái gì a!”
Nam Cung Mặc gãi gãi đầu, vội vàng hỗ trợ lau nước mắt trên má cô, lắp bắp mà giải thích, “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Em, em biết chị khổ sở…… Chị nhìn thấy bọn họ ở bên nhau khẳng định càng khổ sở…… Em không nên ép chị…… Em chỉ là……”
Hạ Úc Huân nghẹn ngào, đột nhiên bay qua ôm lấy Nam Cung Mặc, lên tiếng khóc lớn: “Mặc……”
Nam Cung Mặc thân mình cứng đờ, chân tay luống cuống mà hướng Âu Minh Hiên cầu cứu.
“Thôi, để cô ấy khóc một chút đi!” Âu Minh Hiên đỡ trán.
“Em biết…… Các người chỉ là muốn cho em tỉnh lại…… Vì cái gì phải đối tốt với em như vậy? Em cảm thấy bản thân mình thật sự quá kém cỏi!” Giọng Hạ Úc Huân khàn khàn, vừa nghẹn ngào vừa đứt quãng nói.
Âu Minh Hiên khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Em biết thì tốt! Còn cứu được!”
Hạ Úc Huân xoát một cái hùng hổ mà đứng lên, nói: “Em quyết định, em phải đi! Không chỉ có muốn đi, còn muốn thoải mái hào phóng mà đi! Cho dù không thể chinh phục địch nhân, cũng muốn khí thế áp đảo địch nhân! Vì cái gì không đi, đó là người đàn ông của em!”
Âu Minh Hiên nghe vậy cuối cùng là lộ ra vẻ mặt vừa lòng, sờ sờ đầu cô, nói:“Lúc này mới đúng!”
Nói xong nhìn cô một thân lôi thôi lếch thếch, đi vào phòng khách đem tất cả các túi màu sắc sặc sỡ vừa rồi mang đến đưa cho cô, nói: “Liền biết em sẽ cần, đem quần áo thay đi!”
“Đại ân đại đức vĩnh thế khó quên!” Hạ Úc Huân ôm quần áo khom lưng.
“Em đừng làm mất mặt anh là được rồi!”
Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc đi ra khỏi phòng ngủ, để cô thay quần áo.
“Này! Chú, nhìn không ra chú rất vĩ đại! Cư nhiên muốn chị ấy lấy lại lòng tin!” Nam Cung Mặc nhướng mày.
Âu Minh Hiên hừ một tiếng, nói: “Đừng oan uổng cho tôi, tôi mới không hảo tâm như vậy, tôi chỉ là muốn cô ấy hết hy vọng mà thôi! Nhìn