Lâm Na kỳ thật có chút đoán không ra Nam Cung Lâm suy nghĩ cái gì, cô gái này không phải con gái ruột của hắn sao? Vì cái gì hắn không trực tiếp nhận cô, lại muốn nhận cô làm con gái nuôi phiền toái như vậy, hắn không phải chuẩn bị đem tất cả gia sản để lại cho cô sao?
Hạ Úc Huân xấu hổ mà xoa xoa tóc rơi trên trán, nói: “Nhưng, vậy rất kỳ quái! Có loại cảm giác như trên bầu trời rớt xuống bánh có nhân! Tôi không cảm thấy chính mình có cái gì đặc biệt, giống như nhà các người, vì cái gì lại muốn nhận tôi làm con gái nuôi? Hơn nữa, các người đã có Mặc a!”
Lâm Na tự giễu trong lòng, Nam Cung Lâm đã bao giờ chính thức thừa nhận thân phận Tiểu Mặc thân, đã bao giờ xem nó như con trai mình chứ?
Bất quá, kỳ quái chính là, từ sau khi cô gái này xuất hiện, quan hệ hai cha con thế nhưng rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp.
Lâm Na khuyên: “Bởi vì cô và nhà chúng tôi rất có duyên phận! Lần trước vẫn là cô cứu Tiểu Mặc một mạng. Hơn nữa Tiểu Mặc cũng rất nghe lời cô nói.”
“Là bởi vì tôi cứu Tiểu Mặc?” Vì báo đáp sao? Cái lý do này, Hạ Úc Huân cảm thấy miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Cách làm hôm nay của Lâm Na khiến Nam Cung Lâm rất vừa lòng, khó được tán thưởng nhìn bà một cái.
“Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì tôi rất thích cô! Con gái thật thân thiết.” Nam Cung Lâm nói.
Con gái thật thân thiết.
Một câu chọc tới nỗi đau thầm kín của Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ chua xót cắn cắn môi, nói: “Con gái một chút đều không tri kỷ, mỗi ngày tôi đều cho ba tôi gặp rắc rối, từ nhỏ đến lớn, họa nhiều không đếm xuể, làm hại ông ấy cơ hồ mỗi ngày đều đi xin lỗi người ta. Mấy ngày hôm trước, tôi còn chọc tức đến mức ông ấy đuổi tôi ra ngoài. Cũng không biết ông ấy hiện tại khỏe không, tôi muốn về xem ông, lại sợ ông nhìn thấy tôi chỉ biết tức giận!”
Nam Cung Lâm nghe được trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói: “Cô là bị đuổi sao?”
Ông biết cô hiện tại cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau, lại không biết còn có nguyên nhân này.
“Tôi là con gái bất hiếu, mỗi ngày đều để ông phải nhọc lòng. Nếu không có tôi, ba tôi có lẽ sẽ vui hơn chút!” Hạ Úc Huân tự giễu nói.
“Nha đầu ngốc, sao lại nói như vậy!” Nếu cô từ nhỏ có thể ở bên cạnh ông hẳn là thật tốt, ông cầu mà không được cô có thể mỗi ngày nháo ông, mỗi ngày cho ông gặp rắc rối, chỉ