“Xác thực mà nói, là quan hệ với tôi không tồi!” Nam Cung Mặc mỉm cười trả lời, “Tôi đang học ở đại học C, ít nhiều học tỷ chiếu cố nhiều mặt, cho nên có chút qua lại. Ba tôi vì muốn cảm ơn cô ấy, gần đây muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi!”
Hạ Úc Huân vừa lòng chứ! Vì chị, em lần đầu tiên ở trước mặt người khác xưng Nam Cung Lâm là “Ba”.
Dù sao cũng không thể để Bạch Thiên Ngưng ở vào thế tấn công, Âu Minh Hiên làm suy tư, bắt đầu chủ động tiến công, nói: “Nói đến bảng xếp hạng trên vườn trường BBS, hình như ngay từ đầu cũng không phải Lãnh tổng, hình như là Bạch tiểu thư cùng…… Lý Vân Triết. Lý tổng hôm nay cũng tới, nhị vị không đi tiếp đón sao?”
Sắc mặt Bạch Thiên Ngưng lập tức trầm xuống.
“Thiên Ngưng, còn chưa giới thiệu cho em biết, vị này chính là Tần tiểu thư, bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Italy, thiên kim của Triệu tổng!” Lãnh Tư Thần vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, đánh vỡ không khí xơ cứng.
Tần Mộng Oanh trong một góc không hề tồn tại bởi vì một câu nói của Lãnh Tư Thần mà xuất hiện.
“Xin chào Tần tiểu thư!” Bạch Thiên Ngưng bởi vì hành vi cố ý giải vây này của Lãnh Tư Thần mà vui sướng không thôi. Anh vẫn là hướng về phía mình!
“Chào cô!” Tần Mộng Oanh mỉm cười.
Lúc này, Bạch Thiên Ngưng đột nhiên che miệng lại, một bộ rất khó chịu.
Lãnh Tư Thần lập tức quan tâm nói, “Làm sao vậy? Không thoải mái?”
“Có chút muốn ói, gần đây cũng không có chút khí lực, muốn ngủ, có thể ăn thứ gì hư hỏng đau bụng!” Bạch Thiên Ngưng không thèm để ý mà nói.
Một câu muốn ói khiếp sợ kia làm mấy người tim đập đều rớt nửa nhịp, chỉ là ăn hư bụng sao lại sẽ thích ngủ vô lực, chẳng lẽ là có?
Một khi hạt giống goài nghi này gieo xuống, tình yêu liền sẽ bị ăn mòn dần.
Hạ Úc Huân nhìn Bạch Thiên Ngưng khó chịu, thực hảo tâm mà nói: “Tư đạt thư không tồi, Bạch tiểu thư có thể thử xem.”
“Cám ơn!” Nha đầu kia cư nhiên vẫn một chút phản ứng đều không có, Bạch Thiên Ngưng sắc mặt khẽ biến.
“Không cần.” Hạ Úc Huân mỉm cười.
Mấy người lại tranh đấu gay gắt mà hàn huyên trong chốc lát.
Dư quang của Lãnh Tư Thần trước sau vẫn dừng trên người Hạ Úc Huân, lại thấy cô căn bản nhìn cũng chưa liếc anh một cái, vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, chán đến chết mà nhìn bức tranh sơn dầu trên vách tường.
“Xin lỗi, xin phép!” Cách đó không xa có người chào hỏi, Lãnh Tư Thần trầm mặt ôm lấy Bạch Thiên Ngưng rời đi.
Hai người sau khi rời khỏi, cả ba người đều lòng còn sợ hãi mà nhìn Hạ Úc Huân.
Âu Minh Hiên lắc lắc đầu, “Nha đầu này cư nhiên không đem giày cao gót cởi ra ném Bạch Thiên Ngưng