Việc này nói lên rằng anh là thật sự vô cùng khiếp sợ.
Mà anh có bao nhiêu khiếp sợ, nói lên anh có bao nhiêu tín nhiệm bọn họ những người anh em này.
Uất Trì Phi run lập cập, nói: “Lão Tam hắn…… Hắn đã tự sát tạ tội……”
Ánh mắt Lãnh Tư Thần tối tăm như sắt, đang muốn nói chuyện, trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến một khả năng bọn họ có thể làm anh hôn mê.
Anh đột nhiên đứng dậy, thân hình có chút lay động.
Người bình thường trúng loại thuốc này, ít nhất phải ngủ ba ngày ba đêm, mà anh chưa đầy ba giờ liền tỉnh, cho nên chỉ là có chút lay động, thể chất đã là vô cùng khác thường.
Lương Khiêm vội vàng qua dìu anh, lại bị anh giơ tay lên, đôi con ngươi ấp ủ tia tăm tối hủy thiên diệt địa, nói: “Nếu Tiểu Huân xảy ra chuyện gì…… Các người biết hậu quả.”
Lãnh Tư Thần nói xong liền xông ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, phía sau, thanh âm Uất Trì Phi run rẩy truyền đến ——
“Lão đại, không cần tìm kiếm, cô ấy hiện tại đã rời đi, vĩnh viễn đều không xuất hiện nữa.”
……
……
Sau nhiều năm, Lãnh Tư Thần vẫn không thể quên đi.
A, thật là buồn cười, đây quả thực là chuyện bi ai mà buồn cười nhất trong cuộc đời anh.
Anh sao có thể nghĩ đến, người giết ba vợ anh, đem vợ anh đưa cho tình địch cư nhiên sẽ là anh em tốt cùng anh chiến đấu hăng hái nhiều năm, vào sinh ra tử!
Năm đó, sau khi Lãnh Tư Thần trở lại biệt thự, chỉ nhìn thấy trên đầu giường một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cùng với máu tươi rơi vãi khắp phòng tắm khiến anh hồn phi phách tán.
Hai tháng sau, gián tiếp bằng nhiều cách, anh ở Italy tìm được Nam Cung Lâm.
Căn cứ theo tin tức đáng tin cậy, sau khi Hạ Úc Huân bị Nam Cung Lâm đoạt từ tay Renault về.
Vốn dĩ anh còn có một manh mối cuối cùng, đó chính là ngày đó Tần Mộng Oanh gọi điện thoại cho anh, anh hoài nghi Tần Mộng Oanh biết tung tích của Hạ Úc Huân.
Nhưng, từ đó về sau, di động của Tần Mộng Oanh gọi không được, cả người như là tan biến trong hư không.
Sau khi đến Italy, anh đã chuẩn bị sẽ có một trận đánh ác liệt xảy ra, nhưng lại không nghĩ rằng Nam Cung Lâm rất bình tĩnh mà nói muốn dẫn anh đi xem Hạ Úc Huân.
Cõi lòng anh đầy hy vọng mà đi, cuối cùng lại là tan nát cõi lòng tổn