Vô ái tắc kiên cường, vô tình tắc tiêu sái(*).
(*): Không yêu thì sẽ mạnh mẽ hơn, vô tình lại được thoải mái.
Lúc này đây, cô chỉ muốn sống thật tốt vì bản thân mình một lần.
Cô tuyệt đối là một người mẹ dễ gặp rắc rối nhất, thích rước lấy phiền toái nhất thiên hạ, người duy nhất có thể quản được cô cũng chỉ có bảo bối của cô Tiểu Bạch.
Bất quá, ở trong hoàn cảnh an nhàn yên bình như vậy, phiền toái có lớn cũng không tính là phiền toái, chỉ là việc nhỏ nhạt nhẽo như lông gà vỏ tỏi tỏng cuộc sống mà thôi.
Nghe Tần Mộng Oanh trách cứ, Hạ Úc Huân lập tức cãi lại nói: “Em mới không phải hồ nháo! Em là vì muốn bọn họ nghe lời. Bọn họ không phải giống những học sinh ngoan, căn bản là không sợ thầy cô, cho nên em cần phải cho bọn họ biết sự lợi hại của em trước, để bọn họ bội phục em. Lấy bạo chế bạo thật sự rất có hiệu quả, hiện tại bọn họ lại sùng bái em.”
Thấy cô nói năng lý lẽ hùng hồn, Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ nói: “Vậy em uống rượu là vì cái gì? Có cô giáo nào cùng học trò uống rượu à?”
“Em đó là bởi vì muốn nhốt bọn họ bên trong, tiêu trừ sự cảnh giác của bọn họ.” Hạ Úc Huân sờ sờ râu trên cằm không tồn tại, một bộ dáng đã tính sẵn trong lòng.
Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà cười khẽ: “Em luôn có lý do!”
Hạ Úc Huân đắc ý sờ sờ cằm, vẫn không quên khiêm tốn: “Ha ha, đây đều là mưa dầm thấm đất theo chị học cả thôi!”
Cô vuốt vuốt phát hiện không thích hợp, ách, lúc sờ cằm không cẩn thận đem nốt ruồi bà mối kia qujet rớt rồi.
Hạ Úc Huân dứt khoát bắt đầu tẩy trang.
Có một việc, Hạ Úc Huân vẫn luôn không ý thức được, thời gian 5 năm trôi đi, hiện tại cho dù cô không đem mình làm xấu đi, vốn dĩ chỉ dùng khuôn mặt, cũng sẽ không có ai nhận ra cô.
Bởi vì, cô cái cây này thật sự nở hoa rồi, đó là đóa hoa sinh mệnh mạnh mẽ sinh sôi nảy nở.
Mà Tần Mộng Oanh 5 năm như một ngày, khuôn mặt đơn thuần thanh tâm quả dục cư nhiên cũng chưa từng thay đổi.
Hiện tại Hạ Úc Huân mất đi sự ngây ngô non nớt, cả người lộ ra một cổ ý vị của cô gái trưởng