Khuôn mặt càng lúc càng gài nua của Lãnh Hoa Kiều cũng dần nhớ lại và hiện lên vài tia áy náy, nói: “Có lẽ lúc này đây, chúng ta nên chủ động một chút. 5 năm chiến tranh lạnh, đã đủ rồi, chúng ta đều đã tuổi này rồi, còn có bao nhiêu cái 5 năm để mà hoang phí……”
“Đúng vậy!” Thần sắc Lãnh phu nhân có chút tiếc nuối, nói: “Cô gái vừa rồi căn bản không quen biết chúng ta, hẳn là em nhận sai người. Nếu năm đó không gặp được những chuyện kia, cháu trai chúng ta cũng lớn như vậy……”
Hai đứa con trai, 5 năm đều giống như vật cách điện mà xa cách phụ nữ, thế cho nên bọn họ hai người già trơ mắt nhìn các bạn bè đều có niềm vui thú tuổi già, bọn họ lại vẫn cô đơn.
Bất quá, mọi thứ này có thể trách ai được!
Trên xe buýt.
“Mẹ, tim mẹ đập rất nhanh, đều ầm ĩ đến con rồi! Mẹ quen biết hai người vừa rồi sao?” Tiểu Bạch dính vào lòng Hạ Úc Huân, tò mò mà ngẩng đầu hỏi cô.
Rất hiển nhiên, khả năng quan sát của cậu nhóc này đặc biệt nhạy bén.
“Không quen biết.” Hạ Úc Huân lập tức nói.
“Mẹ không muốn nói, con cũng sẽ không miễn cưỡng.” Cậu nhóc lập tức một bộ mẹ một chút cũng không xem con như người một nhà.
“……” Đứa nhỏ này!
Tự biết con trai không dễ lừa gạt, Hạ Úc Huân đành phải thành thật trả lời: “Quen biết! Là người quen trước kia của mẹ!”
Vừa rồi thật là mạo hiểm, đồng thời Hạ Úc Huân cũng kinh hỉ vạn phần, bọn họ không nhận ra mình, cư nhiên thật sự không nhận ra! Thật tốt quá!
“Mẹ, hôm nay mẹ rất không vui, là xảy ra chuyện gì sao?” Tiểu Bạch mẫn cảm hỏi.
Hạ Úc Huân đem đầu dựa vào cửa kính, uể oải ỉu xìu nói: “Gần nhất thần kinh có chút suy nhược, quá căng thẳng.”
“Mẹ, mẹ cô đơn sao?” Tiểu Bạch chớp đôi mắt hỏi.
Hạ Úc Huân bật cười, cậu một đứa trẻ, biết cái gì là cô đơn.
“Mỗi ngày đều có việc bận rộn cần hoàn thành, sao có thể cô đơn a?”
“Mẹ, mỗi ngày mẹ đều để mình bận rộn như vậy, kỳ thật là bởi