Nhạc mở đầu, hành khúc hôn lễ, đọc thơ, cầu nguyện, hiến thơ, lời chúc mừng, khuyến khích hôn nhân……
Lễ nghi dài dòng, từng bước một, tinh tế mà hoa lệ.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy làm thập toàn thập mỹ, không thể không nói Lương Khiêm xác thật là hao tổn nhiều tâm tư.
Không có bản lĩnh sao có thể ở bên cạnh Lãnh Tư Thần nhiều năm như vậy.
Mục sư trang trọng mà nhìn một đôi tân nhân phía trước, nói: “Lãnh Tư Thần tiên sinh, ngài nguyện ý cưới cô gái này chứ? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, cho dù nghòe khó, bệnh tật, khốn khổ, đều không rời không bỏ, cả đời đều đi theo, cho đến chết. Ngài nguyện ý chứ?”
Lãnh Tư Thần: “……”
Ngay lúc ánh mắt mọi người đều chuyên chú ở một đôi tân nhân phía trước, bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch đã bằng đầu óc thông minh của mình đi theo sau một cô gái tiến vào tiệc cưới.
Nghe được mục sư đã bắt đầu tuyên bố, Tiểu Bạch còn ở trong đám người rốt cuộc thở hồng hộc mà chen lên trước.
Phút trầm mặc ngắn ngủi của Lãnh Tư Thần khiến cho phía dưới một trận ong ong nhỏ giọng bàn táns.
Đối diện Lãnh Tư Thần, Cung Hiền Anh khóe miệng giật giật, nỗ lực mỉm cười, cô cảm thấy chính mình trước tiên đem ba mẹ lừa đi Maldives nghỉ phép thật là quyết định quá sáng suốt, nếu không nói không chừng bọn họ sẽ tức chết.
Thực xin lỗi, lại khiến bọn họ thất vọng rồi, lúc này đây cô chỉ cùng Lãnh Tư Thần làm giao dịch mà thôi.
Kết quả cuối cùng, rốt cuộc là sẽ được Lãnh Tư Thần đáp ứng yêu cầu kia của cô, hay là sẽ được tình cảm hon nhân này che chở cô đây?
Mọi thứ đều chỉ quyết định bởi một người.
Hôn lễ bắt đầu rồi, lời thề của mục sư đã kết thúc…… Nhưng anh rốt cuộc vẫn chờ không thấy người kia.
Giờ phút này tim Lãnh Tư Thần như bị đao cắt.
A, Hạ Úc Huân, em nói không cần liền không cần, cho dù anh thuộc về người khác em cũng không xuất hiện, em đủ tiêu sái, đủ tuyệt tình, đủ tàn nhẫn!
Nhưng mà càng khiến cho anh đau khổ suy đoán là, cô thật sự đã không còn trên đời này…… Chỉ là, khả năng này vẫn luôn bị anh hung hăng đè nén dưới đáy lòng, nếu không, anh căn bản không chống đỡ