“Vậy được rồi! Chú giúp con chăm sóc mẹ một chút.” Tiểu Bạch rất nghiêm túc mà giao phó, sau đó bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Xem ra đêm nay con lại mất ngủ!”
“Ngủ ngon.” Lãnh Tư Thần cười khẽ, xin lỗi con trai, đành phải ủy khuất con một đêm.
Có một số việc, anh cần phải cùng cô nói rõ ràng trước.
“Ngủ ngon.” Tiểu Bạch nói tiếng ngủ ngon, nhưng cũng chưa cúp máy, mà yêu cầu nói: “Con muốn nói ngủ ngon với mẹ.”
“Được.” Lãnh Tư Thần thần sắc ôn nhu, đưa điện thoại di động qua bên tai Hạ Như Hoa.
Bên kia điện thoại mơ hồ có thể nghe được tiếng mẹ thở, Tiểu Bạch nghe có chút không nỡ cúp máy, lề mề một hồi mới rầu rĩ nói: “Mẹ, ngủ ngon”.
Hạ Úc Huân tựa hồ nghe được thanh âm con trai bảo bối, mơ mơ màng màng động đậy, vô thức mà nỉ non: “Ưm, Tiểu Bạch……”
Lãnh Tư Thần mới vừa cúp máy, liền thấy Hạ Úc Huân không an phận mà trở mình, sau đó giây tiếp theo lập tức nhe răng trợn mắt mà quay về, che lại bả vai kêu đau.
Lãnh Tư Thần khẩn trương vén áo cô lên xem, quả nhiên nhìn thấy bả vai cô một mảnh xanh tím.
Vì thế đen mặt nhanh chóng từ trong ngăn tủ lấy hòm thuốc, nhíu mày bôi thuốc cho cô.
Thuốc mỡ tiêu sưng mát lạnh xoa trên da thịt cảm giác tức khắc dịu đi sự đau đớn nóng rát kia. Hạ Úc Huân thoải mái rên hừ hừ……
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Thần vén tóc trên trán hơi mướt mồ hôi của cô lên, vẻ mặt bất định mà nhìn cô.
Không thể không nói nha đầu này thật sự rất có bản lĩnh, chỉ cần cô vừa xuất hiện, cuộc sống tĩnh mịch của anh lập tức liền trở nên sóng gió mãnh liệt, chỉ cần cùng cô ở bên nhau, anh vĩnh viễn không cách nào đoán trước giây tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, sau khi bôi thuốc xong, đang muốn xem xét một chút trên người cô còn chỗ nào khác bị thương hay không, Hạ Úc Huân đột nhiên mở to mắt, đầu tiên là chớp chớp, sau đó ánh mắt sáng trong nhìn anh chằm chằm.
Lãnh Tư Thần bị