Không thể chịu đựng được cảm giác mất đi toàn bộ phòng hộ, không chỗ nào che giấu này.
Cả người Hạ Úc Huân run rẩy mà nhìn chằm chằm người trước mắt, kích động nói: “Anh cố ý mang tôi đi dự tiệc, cố ý chuốc say tôi, cố ý đem tôi đến nơi này, mọi thứ anh đã sớm thiết kế có phải hay không? Thấy tôi khờ ngốc mà nhảy vào, anh rất đắc ý, rất có cảm giác thành tựu có phải hay không?”
Đã sớm dự đoán được cô sẽ tức giận, Lãnh Tư Thần cười khổ nói: “Anh nếu thật sự có thể dự liệu như thần như em nói, liền sẽ không để em rời khỏi anh lâu như vậy, liền sẽ không vô thố mà không biết nên làm gì trong cơn thịnh nộ hiện tại của em.
Em luôn nói chúng ta không phải người cùng một thế giới, anh muốn nỗ lực tiến vào thế giới của em, anh mang em đi dự tiệc cũng chỉ là hy vọng em cũng có thể thích ứng được thế giới của anh mà thôi.
Về phần cố ý chuốc say, anh nhớ rõ là chính em tự mình vừa điều chế rượu vừa lơ đãng uống say.
Kỳ thật, trước đó em cũng đã lộ rồi, cậu thanh niên kia là Hàn Phong đúng không? Anh nhớ rõ cậu ấy, em đã từng bảo cậu ấy giả trang thành người đưa cơm hộp đưa qua cho anh.
Còn nữa, lần đó em vì cứu anh mà vào bệnh viện, cậu ấy cũng có xuất hiện, nhưng lúc ấy, anh nhận ra cậu ấy, mới biết được, em cho dù không ở bên người anh cũng vẫn luôn quan tâm đến anh.”
Chưa từng nghe Lãnh Tư Thần nói nhiều đến như vậy, anh từ trước đến nay đều khinh thường giải thích.
Còn từng ly từng tí trong quá khứ, anh thế nhưng đều nhớ rõ ràng như vậy.
Đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, lúc cô yêu anh đến hận không thể moi tim đào phổi, anh lại khinh thường nhìn lại đối với cô, lúc cô quyết định vì mình mà sống, anh lại bắt đầu hồi ức quá khứ, coi cô như trân bảo……
“Tiểu Huân, tối hôm qua, anh thật sự là bởi vì cầm lòng không được. Anh vì em thủ thân như ngọc suốt 5 năm, đột nhiên nhìn cô gái mình âu yếm nằm trong tổ ấm tình yêu ngày xưa, em say trong mơ còn