“Hơn nữa, chú không phát hiện sao, đồng lõa của kẻ bắt cóc, là một tiểu sư đệ năm đó của chị Huân, nếu tôi nhớ không lầm, tên riêng là Tiểu Phong Tử, tuyệt chiêu chính là chiêu gió xoáy chân này! Từ trong video xem, chị Huân bởi vì phát hiện cậu ta là người quen, đột nhiên thu tay lại mới bị cậu ta đá trúng một chân, sau đó chị ấy còn cố ý giải vây cho anh em bọn họ!
Tôi dám khẳng định Hạ Như Hoa này chính là Hạ Úc Huân, nếu không, tôi đem cái đầu tuấn tú của tôi hái xuống cho chú làm bồn cầu ngồi!” Ngữ khí Nam Cung Mặc vô cùng chắc chắn.
“Fuck! Bảo bối cậu thật sự là quá cơ trí!” Âu Minh Hiên nghe liên tục gật đầu, nỗi băn khoăn trong đầu tất cả đều giải trừ, kích động bắt lấy cổ Nam Cung Mặc, vang dội ở trên mặt cậu hôn một cái.
“Âu, Minh, Hiên! Chú đừng có ghê tởm như vậy được không!” Nam Cung Mặc đen mặt dùng sức chùi chùi khuôn mặt đẹp trai của mình.
“Cô gái đáng chết, có năng lực a, cư nhiên đùa giỡn ta đến mức xoay quanh! Ta đây liền đi tìm cô! Tiểu Mặc, cùng đi!” Âu Minh Hiên vừa lấy áo khoác vừa nói.
Nam Cung Mặc trầm mặc vài giây, lắc đầu, nói: “Chú đi trước đi! Tiểu gia này phong trần mệt mỏi, còn liên tục thức đêm một tuần viết luận văn tốt nghiệp, lúc này mắt dán vào như hai bảo vật quốc gia sao có thể đi gặp chị Huân của tôi chứ! Tôi phải sửa sang lại một chút mới đi gặp chị ấy được!”
“Đi đi đi, đẹp chết cậu đi! Vậy chú đây đi trước một bước!”
“Mau cút đi!”
Phía sau, con ngươi Nam Cung Mặc tràn đầy cảm xúc cuồn cuộn, hít sâu vài hơi mới chậm rãi bình tĩnh trở lại……
-
Hạnh Hoa Thôn.
Tần Mộng Oanh nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa còn tưởng rằng là Hạ Úc Huân đã trở lại, kết quả vừa mở cửa, thế nhưng thấy được mặt Âu Minh Hiên……
Trong nháy mắt, trên mặt cô hiện lên chút hoảng loạn hoàn toàn chưa điều chỉnh lại được, cũng may Âu Minh Hiên dò đầu hướng bên trong xem, không có chú ý tới phản ứng của cô.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm ai?” Trong thời gian vài giây này cũng đủ cho cô điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
“Bệnh viện lần đó có gặp qua, tôi họ Âu, tìm Hạ Úc Huân!”
“Hạ Úc