Hạ Úc Huân theo bản năng mà nhớ tới buổi chiều đi dạo phố gặp được một cô gái tên Lâm Tuyết kia.
Cô ấy cũng là một trong số đó sao?
Tên khốn kia luôn miệng nói cái gì cô không buông tha anh ta, cô thấy anh ta thật sự quá tốt rồi!
Không biết vì cái gì trong lòng cư nhiên rầu rĩ……
Âu Minh Hiên vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Em gái, em yên tâm, có anh ở đây rồi! Anh sẽ giới thiệu cho em một luật sự rất đáng tin cậy, em chừng nào thì rảnh, anh liền sẽ sắp xếp cho em cùng anh ta gặp mặt nói chuyện!”
“Ý của anh là…… Thưa kiện?” Hạ Úc Huân có chút chần chờ.
“Bằng không thì sao? Em chơi sau lưng anh ta được sao? Chuyện này chỉ có quang minh chính đại cùng anh ta tranh đoạt mới có một đường hy vọng!”
Tần Mộng Oanh bên cạnh yên lặng gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý.
“Em suy nghĩ một chút đã!” Hạ Úc Huân xoa xoa ấn đường.
“vậy còn gì phải suy xét?”
“Anh biết cái rắm! Lỡ như chuyện ầm ĩ quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Bạch không phải sao?”
“Được được được, anh sai, anh sai, em từ từ suy nghĩ! Ai, đồ ăn này làm ăn ngon thật, Hạ Úc Huân em thật đúng là nhặt được bảo vật! Nhìn không ra vị bạn cùng phòng này dáng vẻ như vậy……”
“Như vậy cái gì?” Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ nguy hiểm.
“Khụ, có cá tính như vậy! Còn làm đồ ăn khéo tay và ngon vậy, pha trà cũng là tuyệt nhất!” Âu Minh Hiên không chút nào bủn xỉn mà khen nói.
“Thích thì ăn nhiều một chút đi!” Tần Mộng Oanh mỉm cười gắp cho anh một con cua.
Âu Minh Hiên nhìn con cua kia, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút mất mát, lẩm bẩm nói: “Tôi nhớ rõ Mộng Oanh dị ứng với hải sản, mỗi lần ăn trên mặt trên người tất cả đều nổi nốt mẩn……”
Hạ Úc Huân cả kinh, chuyện này cô chưa bao giờ biết, lại vừa nhìn Tần Mộng Oanh, chị ấy đều ăn vài con!
Chị ấy điên rồi sao!
Nghĩ đến Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên tức khắc không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn một lát liền đi, trước khi đi còn lôi kéo Hạ Úc Huân vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cảnh cáo cô ngàn vạn lần không được lừa anh.
Cuối cùng là đem người này tiễn đi, Hạ Úc Huân vội vàng chạy đi tìm Tần Mộng Oanh.
“Chị Mộng Oanh, chị thật sự dị ứng hải sản sao?”
Tần Mộng Oanh gật gật đầu.
“Vậy chị còn ăn!” Hạ Úc Huân vội la lên.
“Nào biết anh ta đột nhiên qua đây, còn muốn cùng nhau ăn cơm, cua là chị cố ý làm cho em ăn, khắp phòng đều là mùi, không bưng ra khẳng định không được, chị không ăn, anh ta