Lãnh Tư Thần trong nháy mắt rời đi, nước mắt trên mặt Hạ Úc Huân lăn xuống.
Nam Cung Lâm bên cạnh như đang suy tư gì mà nhìn hai người.
“Tiểu bảo bối, sao lại khóc? Bởi vì cái khối băng kia khi dễ cô sao?”
Hạ Úc Huân nghe vậy, thân thể cứng đờ, lập tức dùng chăn che đầu lại.
Một lát sau, thật cẩn thận mà thò một bàn tay sờ sờ trên tủ đầu giường, sờ thấy mắt kính, vèo một cái nhanh chóng đem tay lùi về trong chăn.
Đôi mắt người đàn ông kia…… Thật đáng sợ……
“……” Nam Cung Lâm hoàn toàn hết chỗ nói, cư nhiên có cô gái đem anh trở thành hồng thủy mãnh thú?
Bất quá, tuy rằng nhất cử nhất động của tiểu nha đầu này đều rất kỳ quái, nhưng thật sự đáng yêu đến không chịu được, anh thích!
“Tiểu bảo bối, tôi đi nha?”
Sauk hi truyền máu xong, sắc mặt Nam Cung Lâm hơi có chút tái nhợt, nhìn Hạ Úc Huân vẫn chon đầu vào chăn, ngữ khí có chút thất vọng.
Dự kiến bên trong mà không có bất luận cái gì đáp lại, Nam Cung Lâm vui đùa nói: “Ai, xem ra tôi vẫn là rời đi sớm một chút sẽ tốt hơn, nếu không cô liền không phải mất máu quá nhiều mà chết, mà là ngột thở mà chết.”
Nam Cung Lâm đứng dậy rời đi, đi tới cửa, đột nhiên bị một thanh âm nho nhỏ nhợt nhạt gọi lại.
“Tiên sinh, từ từ!”
Nam Cung Lâm xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Hạ Úc Huân đã ngồi dậy, đang vẻ mặt xin lỗi mà nhìn anh, nói:“Vị tiên sinh này, cám ơn ngài! Vừa rồi tôi thật quá vô lễ! Nếu được, có thể để lại phương thức liện hệ của ngài hay không, ngài đã cứu tôi, tôi hẳn là nên báo đáp ngài.”
Nam Cung Lâm thần sắc kinh hoảng, không nghĩ tới Hạ Úc Huân vẫn luôn sợ mình như vậy sẽ đột nhiên mở miệng nói chuyện, thật không giống người bình thường.
“Tiểu bảo bối, cô bị thương, vẫn là ngoan ngoãn trở về nằm đi! Về phần báo đáp thì không cần, tôi đã có được thứ tôi cần. Đương nhiên, nếu cô lại muốn tặng kèm chút gì đó, tôi cũng không ngại. Cô có thể cho tôi số điện thoại của cô, nếu lúc cần, tôi sẽ tìm cô.” Nam Cung Lâm nghĩ nghĩ nói.
“Như vậy a…… Vậy được!”
Hạ Úc Huân dù