Bởi vì trong lòng ông, Nhược Hân là người vợ duy nhất của ông.
Thấy mẹ thần sắc nặng nề, Tiểu Bạch vội vàng an ủi nói: “Mẹ, không phải đàn ông đều như vậy, con sẽ không như vậy!”
“Phốc, con vẫn còn là trẻ con a!” Hạ Úc Huân bật cười.
“Chờ con trưởng thành biến thành đàn ông, cũng sẽ không như vậy, ở trong lòng con, vĩnh viễn là người nhà của con quan trọng nhất.” Tiểu Bạch lời thề son sắt nói.
“Uhm, mẹ tin tưởng bảo bối của mẹ!”
Chuyện cô may mắn nhất trong cuộc đời này, đại khái chính là sinh hạ Tiểu Bạch.
“Mẹ, có phải mẹ có chút hối hận không sớm một chút tha thứ cho ông ngoại Nam Cung, thiếu chút nữa mất đi ông rồi lại tiếc nuối, nhưng lại rối rắm tha thứ cho ông ngoại Nam Cung sẽ rất có lỗi với ông ngoại đã qua đời hay không?” Tiểu Bạch chớp đôi mắt hỏi.
“Ưm, bảo bối, con thật là con giun trong bụng mẹ!” Hạ Úc Huân ôm con trai bảo bối thở dài một tiếng.
Tiểu Bạch nghiêm túc mà nhìn cô, mở miệng nói: “Mẹ, Thái Qua Nhĩ từng nói một câu, nếu ngươi bỏ qua ánh trăng, ngươi chỉ rơi lệ, vậy ngươi cũng sẽ bỏ qua quần tinh. Mẹ biết là có ý tứ gì chứ?”
Hạ Úc Huân cười khẽ, đáp: “Nếu vẫn luôn đắm chìm trong quá khứ bi thương, sẽ mất đi càng nhiều đồ vật……”
“Cho nên, mẹ! Cố lên! Con vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ mẹ! Hơn nữa con tin tưởng ông ngoại ở trên trời cũng nhất định hy vọng mẹ có thể quên đi bi thương, sống thật tốt!”
Nhớ tới năm đó Hạ Mạt Lâm trước khi chết cầm giấy hôn thú của mình vui vẻ như một đứa bé, nhớ tới ông nhíu chặt mày nếu biết mình hiện giờ sống lung tung rối loạn, Hạ Úc Huân nhịn không được rơi nước mắt……
“Cám ơn bảo bối, mẹ sẽ cố gắng!”
-
Ngày hôm sau.
“Mẹ, chúng ta hiện tại liền đi thăm ông ngoại Nam Cung sao?” Tiểu Bạch vừa tự mình mặc xong quần áo, vừa đưa giày cho mẹ.
“Đúng vậy, ông ngoại Nam Cung của con vừa mới tỉnh, ông nếu nhìn thấy con, nhất định lập tức từ trên giường nhảy lên!”
Tiểu Bạch vừa nghe lập tức như có thật mà trầm ngâm, nói: “Con vẫn là không đi, sẽ ảnh hưởng ông ngoại nghỉ ngơi.”
Hạ Úc Huân cười nói: “Con nếu không đi, ông sẽ càng không thể