Vừa qua khỏi tới liền nghe nói như vậy, Lãnh Tư Thần hắc tuyến đầy đầu, nha đầu này nói chuyện thật đúng là đủ kinh tởm, cô không dùng não để suy nghĩ sao?
Bạch Thiên Ngưng bị lời nói kia của Hạ Úc Huân làm tức giận đến phổi sắp sửa nổ tung, nhưng vừa thấy Lãnh Tư Thần đến, lập tức làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Tư thần, tiện nhân này cô ta đánh em……”
Bạch Thiên Ngưng oán hận mà trừng mắt nhìn Hạ Úc Huân, mặc kệ thế nào cô cũng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh, ở bên ngoài Lãnh Tư Thần vẫn là phải suy nghĩ một chút tới mối quan hệ này.
Lãnh Tư Thần nhìn lướt qua ảnh chụp trên mặt đất, mày nhăn lại, trong lòng đã hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Anh từng bước một đi đến trước mặt Hạ Úc Huân.
“Anh…… Anh muốn làm gì?” Hạ Úc Huân cảnh giác mà lui về phía sau một bước.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, chuyên chú mà nhìn cô, vươn tay……
Còn tưởng rằng anh muốn đánh người, Hạ Úc Huân lập tức trốn về sau, nhưng, tay anh cuối cùng chỉ dừng lại ở trên mặt cô chỗ bị Bạch Thiên Ngưng đánh đến hơi hơi sưng đỏ, ôn nhu mềm mại như một mảnh lông chim.
“Có đụng tới miệng vết thương hay không? Vì cái gì mới ở vài ngày liền xuất viện, vẫn chưa từ mà biệt?”
Hạ Úc Huân ra vẻ bị thái độ quỷ dị của Lãnh Tư Thần mà choáng váng, sững sờ tại chỗ hơn nửa ngày đều chưa có phản ứng.
Cô đệ đơn xin từ chức, anh một câu giữ lại đều không có, mấy ngày nay anh cũng không một lần tới thăm cô, hiện tại nhìn thấy mình kiêu ngạo mà giáo huấn vị hôn thê của anh…… Anh cư nhiên không mắng cô cẩu huyết lâm đầu?
“Lãnh Tư Thần, trong mắt anh rốt cuộc có vị hôn thê là em hay không a? Em chỉ là đi công tác mấy ngày thôi, anh cư nhiên liền cùng con hồ ly tinh này thông đồng ở bên nhau!”
Bạch Thiên Ngưng nhìn thái độ Lãnh Tư Thần đối với Hạ Úc Huân không chút nào che giấu, tức khắc giận không kiềm được.
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ trước mắt bởi vì ghen ghét mà trở nên đáng ghê tởm, Lãnh Tư Thần hơi nhíu mày.
“Ách…… Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô hẳn là lầm rồi, hồ ly tinh là một người khác, tôi một tuần trước còn giúp cô đánh đi một con lợi hại a! Con kia ít nhất có ngàn năm công lực, hồ ly chín đuôi!