Trước đó Lãnh Tư Thần liền cảm thấy nguyên nhân Tần Mộng Oanh rời đi chỉ e không phải chỉ đơn giản vì cảm tình như vậy, hiện tại xem ra, anh quả nhiên không đoán sai.
Tần Mộng Oanh tiếp tục nói, thanh âm có chút mờ ảo: “Mấy năm nay tôi sống rất tốt, quan trọng nhất chính là rất bình tĩnh. Không cần mỗi ngày phải suy nghĩ lòng người phức tạp, có thể chuyên tâm nghiên cứu Đông y thứ làm tôi thấy hứng thú, ở nơi non xanh nước biếc mở một cửa hàng thuốc nhỏ, ngày thường khám bệnh xong, liền đi chăm sóc vài mẫu thảo dược……
Đại khái cũng chỉ có sống yên bình như vậy, trong hoàn cảnh ở ẩn như thế……
Tôi mới có thể thuyết phục chính mình, thanh thản ổn định mà mang theo Niếp Niếp sống cuộc sống của chính mình. Nếu không……”
Nói tới đây, thanh âm của Tần Mộng Oanh tức khắc lạnh xuống: “Nếu không, tôi sợ tôi sẽ làm ra chuyện gì mà không màng tới hậu quả…”
Tần Mộng Oanh gần như lầm bầm lầu bầu nói Lãnh Tư Thần cũng chưa nghe xong toàn bộ, bất quá cũng ít nhiều đoán được một chút manh mỗi.
Anh không có hứng thú dò xét riêng tư của người khác, cho nên không nghĩ sâu xa, giờ phút này, anh chỉ cần làm một người nghe.
“Xin lỗi, tự nhiên lại nói nhiều với anh như vậy.” Tần Mộng Oanh phản ứng lại, có chút xin lỗi mà hướng anh cười cười.
Đại khái là bởi vì những điều này với người ngoài xem ra là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng chỉ có Lãnh Tư Thần người có tâm tư như vậy mới ít nhiều có thể nghe hiểu một chút, nhưng lại sẽ không truy đến cùng, cho nên cô lại bất tri bất giác mà nói với anh những lời chưa bao giờ nói ở trước mặt ai lại còn nói nhiều như vậy.
“Bác sĩ Tần, tôi không biết cô gặp chuyện gì, bất quá, ngày sau phàm là có nơi nào cần đến Lãnh Tư Thần tôi, cô cứ việc mở miệng!” Thần sắc Lãnh Tư Thần trịnh trọng mà nói.
“Cám ơn, nếu thực sự có lúc ấy, tôi sẽ không khách khí với anh.”
-
Lãnh Tư Thần trước khi về đi nhìn Hạ Úc Huân, Tần Mộng Oanh đã thay quần áo cho cô, lúc này buổi biểu diễn cùng đọc diễn cơm thơ rốt cuộc xong rồi, đang nằm ở trên giường ngủ thành hình chữ X.
Lãnh Tư Thần