Từng đường ánh mắt nóng rực nhìn đến mức khiến cô sợ hãi!
Cô là không đúng chỗ nào sao?
Đang đầy bụng hồ nghi mà cất bước đi vào, dư quang đột nhiên liếc thấy một bong dáng trong góc tựa hồ có chút quen thuộc……
Bóng dáng trong bóng tối bên cạnh Lam Hạo Dương kia……
Sao khuôn mặt lại giống Lãnh Tư Thần như vậy?
“Tiểu…… Tiểu Huân, cô đã đến rồi, mau tới đây, ngồi ở đây!” Lam Hạo Dương vội vàng hướng bên cạnh Diệp Hàng chen lách ra một vị trí. Đáng sợ, thiếu chút nữa kêu ra tiểu bảo tiêu!
Hạ Úc Huân đi từng bước một đến gần, thẳng đến khi rốt cuộc thấy rõ bóng người kia ngược sáng, trong bóng tối một đôi mắt như lang sói đầy tính xâm lược, như xác nhận lãnh địa tuần tra mỗi một tấc da thịt trên người cô.
Không phải Lãnh Tư Thần kia còn có thể là ai.
Tên này đúng là âm hồn bất tán, mặc kệ cô đến nơi nào đều có thể nhìn thấy anh?
Lúc này cô mới ý thức được, Lam Hạo Dương dành ra vị trí kia, vừa lúc là ở giữa hắn và Lãnh Tư Thần.
Hạ Úc Huân tạm dừng một giây, sau đó mới thần sắc tự nhiên mà đi qua ngồi xuống.
“Thật ngại quá, tôi đến chậm, tự phạt ba ly!” Hạ Úc Huân nói xong liền phải rót rượu.
Lam Hạo Dương vội vàng ngăn cô lại, cười ha hả: “Không cần phạt không cần phạt, không muộn, tuyệt đối không muộn, tới vừa lúc, còn có người muộn hơn cô a!”
“……” Câu này nghe không có vấn đề gì, nhưng sao cảm giác từng chữ đều là lạ?
Còn ánh mắt những người chung quanh, lúc cô tiến vào, chỉ càng thêm nóng rực……
Nếu gần đây là bởi vì thân phận của cô mà tò mò, hẳn là không phải phản ứng này chứ?
Bởi vì ánh mắt tò mò thân phận của cô cô thấy nhiều, chỉ là phỏng đoán tìm tòi nghiên cứu, mà bọn họ…… Rõ ràng chính là ánh mắt như lang tựa hổ hưng phấn cùng tò mò……
Đặc biệt là một cô gái ăn mặc theo phong cách Gothic, tầm mắt nhìn chằm chằm mình thoạt nhìn đặc biệt bi phẫn lại là chuyện như thế nào? Cô đắc tội cô ấy chỗ nào sao?
“Nào nào, trước tiên tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Nam Cung đại tiểu thư Nam Cung Huân! Tiểu Huân, bên cạnh tôi là tổng tài truyền