“Đã biết, tôi lập tức qua đó! Cậu tiếp tục theo dõi!” Lãnh Tư Thần vội vàng nói xong liền cúp máy.
Giờ phút này, Tiểu Bạch cùng Âu Minh Hiên đều đã nhận ra vẻ mặt Lãnh Tư Thần không đúng.
“Tương Nhu, làm sao vậy?” Tiểu Bạch lo lắng hỏi.
“Sao lại thế này chứ? Ai gọi điện thoại tới?” Âu Minh Hiên cũng hỏi một câu.
Lãnh Tư Thần không trả lời, mà mặt tối tăm nguyền rủa một tiếng: “Hạ Úc Huân cái đồ ngốc kia!”
“Tương Nhu, chú sao có thể mắng mẹ!” Tiểu Bạch lập tức hiện lên vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ.
Âu Minh Hiên vẫn sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: “Để tôi đoán…… Hẳn không phải là Thẩm Diệu An dùng dự án Nam Giang áp chế cô ấy, gọi cô ấy qua? Sau đó cô thật sự đi? Sách, quả nhiên là ngu ngốc hệt như năm đó……”
Vừa dứt lời, Lãnh Tư Thần một ánh mắt lạnh băng hình viên đạn bay qua.
Âu Minh Hiên lập tức chột dạ mà ho nhẹ một tiếng không nói, nhớ năm đó lúc anh niên thiếu khinh cuồng cũng từng làm loại chuyện lấy thế đè người như Thẩm Diệu An……
-
Lãnh Tư Thần lập tức đánh xe đuổi qua khách sạn Minh Châu, Âu Minh Hiên tất nhiên cũng tung ta tung tăng mà đi theo sau.
Mới vừa dừng xe ở cửa khách sạn, nghênh diện đụng phải một người.
Là Nghiêm Tử Hoa.
“Lãnh tổng…… Âu tổng…… Các vị……” Nghiêm Tử Hoa có chút kinh ngạc vì ở chỗ này gặp hai người.
“Hạ Úc Huân có phải ở bên trong hay không?” Lãnh Tư Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Nghiêm Tử Hoa bị ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Tư Thần đông lạnh đến thiếu chút nữa chống đỡ không được, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng…… Đúng vậy……”
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Lúc sáng Thẩm công tử có gửi cho tiểu thư một tin nhắn, bảo cô ấy buổi tối 8 giờ đến phòng tổng thống khách sạn Minh Châu chờ anh ta……” Dưới áp lực cường đại của Lãnh Tư Thần, Nghiêm Tử Hoa thành thật nói rõ.
Lãnh Tư Thần liếc mắt một đường ngang, hỏi: “Cậu liền cho cô ấy đi?”
Nghiêm Tử Hoa cảm giác mình bị bong tuyết gào thét quét qua, lau mặt nói: “Tôi có khuyên, nhưng không được, còn không cho tôi nói cho chủ tịch, nói là cô ấy có biện pháp giải quyết, muốn tự mình xử lý. Tiểu thư dù sao cũng là