Mạnh Tiêu Nhiên lòng còn sợ hãi mà che hạ bộ, nói: “Tôi giữ gìn phúc tính của cậu ta lúc này, có thể sẽ mất đi phúc tính cả đời a!”
“Cho nên?” Thạch Lỗi nhướng mày.
“Đương nhiên là trốn rồi!” Mạnh Tiêu Nhiên nói chém đinh chặt sắt, ngoan ngoãn tránh đường cho Diêm Vương nào đó.
Vừa dứt lời, lại là một tiếng đá cửa thật lớn.
Cửa khách sạn chất lượng khá tốt, lắc lư vài cái vẫn kiên cường sừng sững.
Lần thứ ba, không chỉ có Lãnh Tư Thần, Âu Minh Hiên và Nam Cung Mặc cũng cùng nhau đạp qua.
Sau “Oanh” một tiếng vang lớn, khoá cửa rốt cuộc bị đá nát, cửa phòng phịch một tiếng mở ra, nặng nề ngã trên tường.
Giây tiếp theo, trong phòng tình hình rõ ràng mà ánh vào mắt năm người ngoài cửa.
Trên thảm nhung thiên nga màu trắng, người đàn ông lỏa lồ nằm trên mặt đất, cô gái ghé vào trên người người đàn ông, hơi thở dồn dập, một đầu đen nhánh buông xuống dưới, trên da thịt trắng nõn như sứ một tầng mồ hôi tinh mịn, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống tản ra ánh sáng màu trân châu, hình ảnh kia, quả thực hương diễm đến tận cùng……
“Oa nha……” Mạnh Tiêu Nhiên nhịn không được huýt sáo. Đây là chuyện đã thành? Thẩm công tử ngang bướng a!
Lúc thấy rõ một màn trước mắt, cổ họng Lãnh Tư Thần ngòn ngọt, thiếu chút nữa phun ra mau, hai tròng mắt đều sắp nứt ra lửa giận cơ hồ muốn đem mọi thứ đều thiêu đốt không còn……
Cùng lúc đó, Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc sững sờ ba giây đồng hồ mới lập tức kích động không thôi mà vọt qua……
Không chờ hai người đến gần, Hạ Úc Huân đầu tiên nhàn nhạt mà quét qua năm người năm thần sắc một cái, trên mặt hoàn toàn không có kinh hoảng vì chuyện đang làm đột nhiên bị quấy rầy, ngay sau đó không nhanh không chậm mà tự mình đứng lên, sau đó hướng tới Thẩm Diệu An vẫn nằm trên mặt đất kịch liệt thở dốc vươn tay, nhìn dáng vẻ là muốn kéo hắn lên.
Ngoài cửa vài người hơi đến gần một chút lúc này mới phát hiện Thẩm Diệu An không phải trần truồng, chỉ là trần thân trên, phía dưới còn mặc một cái quần cộc, mà Hạ Úc Huân cũng ăn mặc đầy đủ, quần áo chỉ có chút hỗn độn.
Vừa rồi đứng xa chỉ thấy nửa người trên bọn họ, Hạ Úc Huân lại bị tóc che khuất,