“Là có chuyện phải nói với em.” Ánh mắt Lãnh Tư Thần như sợi tơ sền sệt quấn quanh cô: “Ngày mai anh phải ra nước ngoài công tác, đại khái sẽ ở lại khoảng một tháng.”
“Lâu như vậy……” Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
“Uhm, trong khoảng thời gian anh không ở đây anh sẽ mời bảo mẫu hỗ trợ chăm sóc Tiểu Bạch.”
Kỳ thật lịch trình lần này vốn dĩ đã sớm định, bởi vì cô mới vẫn luôn kéo dài, vì anh từ sau khi mất mà tìm lại được liền một bước cũng không muốn rời khỏi cô, càng đừng nói rời cô xa như vậy lâu như vậy.
Thẳng đến ngày đó cùng LãnhTư Triệt hàn huyên cả đêm, tâm tình anh mới dần dần bình ổn một chút, trong khoảng thời gian này anh xác thật quá nôn nóng, cũng đem cô bức thật chặt.
Cho nhau một chút thời gian và không gian cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
“Vậy thì không cần, dù sao Tiểu Bạch ngày mai liền khai giảng rồi.” Hạ Úc Huân vội nói.
Nghe cô nói như vậy, Lãnh Tư Thần cũng không có kiên trì, gật gật đầu nói: “Tùy em, nếu có yêu cầu, có thể liên hệ Lương Khiêm bất cứ khi nào.”
Tựa hồ là đã không có gì để nói, Lãnh Tư Thần đem ấm nước còn cầm trên tay đặt lên mặt đất, thấp giọng nói: “Anh đi đây.”
Hạ Úc Huân nhìn bóng dáng người đàn ông trầm mặc xoay người bước đi dưới hoàng hôn, lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch đang dựa vào cạnh cửa nhìn anh rời đi, một giây trước khi Lãnh Tư Thần ra khỏi ngạch cửa mở miệng nói: “Vừa lúc sắp ăn cơm, anh có muốn ở lại dùng cơm chiều không?”
Lãnh Tư Thần sống lưng cứng lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi xoay người, tựa hồ không tin vừa rồi Hạ Úc Huân giữ mình lại.
“Tôi đi vào phòng bếp xem, trong nồi còn nấu canh.” Hạ Úc Huân tránh đi ánh nhìn kinh ngạc của anh, xoay người đi vào phòng bếp.
“Tương Nhu, mau vào đi!” Tiểu Bạch nhảy nhót qua đem Lãnh Tư Thần đang ngẩn người kéo vào, vẻ mặt hiến vật quý nói: “Mẹ con làm thịt Đông Pha ăn rất ngon! Có thể nói tuyệt nhất! Chú nhất định chưa từng ăn rồi! Ưm, chú từng ăn chưa?”
“Không có, khi đó cô ấy vẫn chưa làm món này.” Lãnh Tư Thần trả lời.
“Vậy ntối hôm nay chú phải ăn nhiều một chút!”
“Được.”
“Tương Nhu,