“……” Tim Hạ Úc Huân, phù phù phù phù phù phù, càng đập càng nhanh……
Quả nhiên quyết định của cô là chính xác, nhất định phải làm.
Phía trước Âu Minh Hiên nói cô chó vội nhảy tường, kỳ thật thật đúng là rất tinh chuẩn.
“Có chuyện gì sao?” Lãnh Tư Thần thấy cô không nói lời nào, chủ động hỏi.
“A, là cùng anh nói về sắp xếp cho kỳ nghỉ, tôi và chị Mộng Oanh còn có bọn nhỏ đã thương lượng qua, liền ở hạnh hoa thôn, đến lúc đó bên này có rất nhiều hoạt động đặc biệt cho kỳ nghỉ, đến lúc đó anh trực tiếp tới nơi này là được rồi.” Hạ Úc Huân nhanh chóng nói xong lời đã chuẩn bị.
“Ý của em là…… Đồng ý anh tới?” Ngữ khí Lãnh Tư Thần có chút thụ sủng nhược kinh.
“Anh và Tiểu Bạch đều cùng hẹn rồi, tôi có thể không đồng ý sao?” Nghe Lãnh Tư Thần bên kia tựa hồ có chút không thể tin được, ngón tay cầm điện thoại của Hạ Úc Huân nắm thật chặt, hấp tấp nói: “Cứ như vậy, tôi cúp máy!”
Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, mày nhíu chặt mà đỡ đỡ trán.
Gọi một cú điện thoại mà thôi, hệt như dùng hết toàn bộ sức lực và dũng khí của cô vậy.
Thôi được, Tiểu Bạch trước đó nói cô sợ Lãnh Tư Thần, cũng là rất tinh chuẩn.
“Này! Gọi điện thoại cho ai vậy?”
Đang suy nghĩ đến xuất thần, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm, Hạ Úc Huân sợ tới mức hệt như con thỏ chấn kinh trực tiếp nhảy dựng lên, nói: “Mẹ kiếp! Làm tôi sợ hết hồn! Anh đi sao lại không có tiếng động vậy!”
“Là em không biết suy nghĩ cái gì thì có?” Âu Minh Hiên vừa cầm quả táo gặm vừa phỉ nhổ nói.
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, không có tâm tư phản ứng anh, ngồi xuống xích đu đung đưa qua đung đưa lại.
“Gọi cho Lãnh Tư Thần à?” Âu Minh Hiên hỏi, ngữ khí khẳng định.
“Phiền quá, đừng quan tâm em, lo cho chính anh đi!” Hạ Úc Huân không kiên nhẫn.
“Ai, anh từ lúc bắt đầu liền nói hai người các em không thích hợp, em không tin anh, hiện tại đã biết rồi hả, không nghe lời cụ già có hại ở trước mắt! Em nhìn chòm sao của hai người đi, một người Bạch Dương, một người Thiên Yết……”
Hạ Úc Huân vốn dĩ không muốn quan tâm anh,