“Em nói bậy! Tức phụ nhi của anh ôn nhu thiện lương mỹ lệ hào phóng như vậy, sao có thể bao lực như em!”
“Em bạo lực? Ha ha, lão nương bạo lực đúng không? Anh thật thông minh! Hiện tại muốn đem anh đá bay đến mặt trăng đây! Nghiệt súc! Tiếp chiêu!”
Sau đó hai người liền vòng quanh sô pha phòng khách đánh thành một đoàn.
Tần Mộng Oanh: “……”
Lãnh Tư Thần: “……”
Hai người này đều không mệt sao? Rốt cuộc tinh lực từ đâu tới!
Cuối cùng, Tần Mộng Oanh và Lãnh Tư Thần đành phải mỗi người đem một người kéo ra.
Tần Mộng Oanh đẩy Hạ Úc Huân đi tắm rửa ngủ, Lãnh Tư Thần đem Âu Minh Hiên lôi ra cửa về nhà.
-
Liên tiếp chơi vài ngày, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, kỳ nghỉ đếm ngược ngày thứ hai, Hạ Úc Huân quyết định ban ngày nghỉ ngơi ngủ nướng một giấc, sau đó buổi tối mọi người cùng ra bờ sông tự mình nướng BBQ.
Còn một ngày cuối cùng liền không chơi, để nghỉ ngơi chỉnh đốn, bài tập Niếp Niếp vẫn chưa làm xong, cũng may mắn trước đó Tiểu Bạch phòng ngừa chu đáo bảo bé làm trước không ít.
Kết quả, quá được, tới bờ sông vừa thấy, đen nghìn nghịt tất cả đều là người.
Vì thế, địa điểm nướng BBQ sửa thành trong sân nhà mình.
Lãnh Tư Thần và Âu Minh Hiên đem nguyên liệu nấu ăn đồ uống cùng đồ nướng BBQ chuẩn bị thật đầy đủ, còn trên cây trong sân treo đèn màu nhỏ, ngay cả âm nhạc đều có, quả thực gần như là một party nhỏ, làm cho ra dáng ra hình.
“Việc nướng BBQ cứ giao cho anh là được rồi, hôm nay các người chỉ cần ăn là được! Anh sẽ bộc lộ tài năng cho các người xem!” Âu Minh Hiên xắn tay áo, một bộ hôm nay là sân nhà mình.
Nướng BBQ tiến hành tđược một nửa, Âu Minh Hiên phóng khoáng lạc quan lại bắt đầu bày trò mới.
Âu Minh Hiên cầm lấy microphone vỗ vỗ, nói:“Alo alo! ladysandgentleman! Sau đây, tôi xin gửi đến mọi người một ca khúc “Ra bên ngoài Trái Đất”! ”
“Oa —— Ba ba cố lên! Ba ba đẹp trai nhất!” Niếp Niếp nể tình cổ động, vừa vỗ tay vừa rung chuông.
“Vứt bỏ ba lô, lại bỏ những lải nhải, vứt bỏ TV, ném máy tính, vứt bỏ đại não, lại ném đi phiền não…… Chỉ muốn càng nhảy càng điên cuồng, càng nhảy càng cao, đem Trái Đất bỏ lại phía sau, một lòng phù phù phù phù điên cuồng nhảy, trong nháy mắt phiền não phiền não phiền não hoàn toàn quên mất……”
“Chỉ muốn càng nhảy càng điên cuồng,