Kỳ thật, lúc này Hạ Úc Huân cũng rất bận.
Sau khi đã biết hành trình của Nghiêm Tử Hoa, tối ngày thứ ba, cô đích thân ra sân bay đón.
Nghiêm Tử Hoa gặp được cô thụ sủng nhược kinh, nói: “Tiểu thư, ngài không cần đích thân lại đây đón tôi.”
Hạ Úc Huân cười hì hì qua giúp anh xách một cái túi, nói: “Đều là người một nhà, còn khách khí gì với tôi, ở trong lòng tôi anh chính là anh trai!”
Nghiêm Tử Hoa không biết thâm ý trong câu nói của Hạ Úc Huân, chỉ nghe được trong lòng một trận cảm động, quả thực hận không thể vì cô mà phó canh đạo thủy.
Nghĩ thầm tiểu thư trong khoảng thời gian này tiến bộ thật sự rất lớn, đều đã lấy được lòng người, anh rất vui mừng.
“Lần này qua đó thế nào? Chủ tịch khỏe chứ?” Hạ Úc Huân vừa hỏi, vừa lén đánh giá biểu cảm của Nghiêm Tử Hoa, thấy anh thần sắc như thường mới yên tâm.
Cũng may Nam Cung Lâm không ở trước mặt anh ấy nói bậy! Bằng không cô chẳng phải là xấu hổ chết sao!
“Khá tốt.”
Cái bộ dáng an nhàn tiêu sái một chút đều không nhọc lòng kia, nhìn thấy người đó đều ngứa rồi.
-
Sau khi hai người tới nội thành tìm một tiệm cơm cùng nhau ăn.
Ngồi xuống xong, Nghiêm Tử Hoa thay cô rót ly trà, nhịn không được nói ra một ý tưởng mà mấy ngày nay bản thân vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng.
Cái ý tưởng này anh đã đề xuất qua với chủ tịch, chủ tịch không phản đối, bảo anh có thể đi hỏi tiểu thư một câu.
Vì thế, Nghiêm Tử Hoa do dự một chút tìm từ liền mở miệng nói: “Tiểu thư, kỳ thật tôi có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không.”
“Nghiêm đại ca, anh cứ việc nói.” Hạ Úc Huân thông minh mà sửa lại xưng hô.
Nghiêm Tử Hoa ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Là thế này, tiểu thư, tôi nhìn ra được ngài đối với Lãnh tổng…… Rất có hảo cảm…… Ngài thật sự một chút đều không suy xét sao?”
Hạ Úc Huân nhíu mày, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn anh, hỏi: “Sao đột nhiên nhắc tới anh ta? Có phải Lãnh Tư Thần đi tìm anh hay không?”
Nghiêm Tử Hoa vừa nghe lập tức kích động nói: “Sao có thể! Việc này liên quan đến chung thân đại sự của tiểu thư ngài, tôi sao có thể làm việc thiên vị việc riêng!”
“Ách khụ khụ,