Hạnh hoa thôn.
Về đến nhà, Hạ Úc Huân làm lơ Âu Minh Hiên lại mặt dày vô sỉ tới báo danh trong phòng khách, ném túi xách, cởi áo khoác, đá dép lê, quăng mình lên trên giường, xếp thành một chữ “Đại” khí phách.
Sau đó bắt đầu phát ngốc.
Âu Minh Hiên trong tay bưng một đĩa đậu phộng luộc nhỏ, từ từ dạo bước dựa nghiêng ở cửa phòng cô, nhặt một củ đậu phộng bóc vỏ, nói: “Lại không thành? Lần này nhìn thấy người chưa a?”
Hạ Úc Huân vẫn nhìn đỉnh trần nhà, lười liếc anh một cái, đờ đẫn nói: “Chân đều bị đánh gãy, sao có thể gặp người? Bò tới gặp em sao?”
“Ách……” Âu Minh Hiên ngầm lau mồ hôi, nghĩ thầm Lãnh biến thái thật là càng ngày càng biến thái.
“Trong chúng ta chắc chắn có nội gian!” Hạ Úc Huân đột nhiên lúc kinh lúc rống mà ngồi dậy.
“A? Khụ khụ khụ……” Âu Minh Hiên dấu đi vẻ chột dạ chợt lóe trong con ngươi, nói: “Vì cái gì?”
“Bằng không vì cái gì thời gian địa điểm nhân vật mỗi lần em xem mắt, anh ta đều biết được rành mạch? Vì đề phòng anh ta, em đều là bí mật hành sự, đã đủ cẩn thận! Kết quả, ba người a, hai người mặt cũng chưa nhìn thấy, một người mới vừa gặp mặt đã bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi, ba người tất cả đều chỉ một câu cũng chưa thể nói! Nếu theo dõi em mới biết được, căn bản không nhanh như vậy! Anh ta đã sớm biết và bố trí xong rồi!” Hạ Úc Huân khẳng định.
“Ách, em cũng không nghĩ Lãnh Tư Thần trước đây là đi con đường gì sao, muốn biết chút chuyện này con không phải không dễ dàng, em phòng cũng phòng không được.” Âu Minh Hiên ngữ khí em vẫn còn quá non mà nói.
Hạ Úc Huân lại ngã lại giường, mặt xám như tro tàn, nói: “Chẳng lẽ đời này em liền không có hi vọng vùng lên sao?”
Cũng may nha đầu này cho dù chỉ số thông minh online, thời gian online cũng ngắn ngủi.
Âu Minh Hiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cổ vũ cho cô nói: “Đừng tức giận nữa! Em cứ nghĩ như vậy đi, lúc trước em đã có bản lĩnh thu phục Lãnh Tư