Được rồi, thiếu niên cúi đầu nhìn một nút áo cài sai vị trí của mình, càng thêm xấu hổ, nhanh chóng đem nút cài lại, sau đó cúi mặt đỏ bừng vùi đầu ăn bánh kem.
Hạ Úc Huân bật cười mà lắc đầu, ngay sau đó tưởng tượng thấy một ngày kia đứa trẻ đơn giản trong sáng như vậy cũng sẽ trở nên lão luyện biết lấy lòng nhà đầu tư như những nghệ sĩ khác, trong ánh mắt lại có vài phần buồn bã.
Bất quá, mỗi người có cách sống của riêng mình, cũng không tới phiên cô phán xét.
Vương Ngọc bên cạnh dựa vào lòng ngực rắn chắc của người đàn ông, vừa dùng bàn tay trắng vuốt ve cơ bắp xinh đẹp của gã vừa nhìn cô lắc đầu thở dài: “Chậc chậc, em gái em quả nhiên là người thương hương tiếc ngọc, Giản tổng người ta tỉ mỉ chọn lựa ra hạt giống tốt, em lại để người ta ở đó ăn bánh kem gì cũng không làm?”
Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà liếc nhìn bà một cái, thò lại gần nhỏ giọng nói: “Chị Ngọc, người ta nhỏ tuổi như vậy, vừa mới tròn mười tám tuổi, ngài không hạ thủ được, em cũng không hạ thủ được không phải sao?”
“Không phải nhỏ hơn em…… Em bao nhiêu tuổi?” Vương Ngọc hỏi. Trong lòng lại thầm nghĩ, vốn đang muốn nói cho cô biết kỳ thật đứa nhỏ này căn bản chưa tròn mười tám tuổi, nhưng Giản Khai Nguyên vì người nào đó mà có chút ưu ái đặc biệt chuẩn bị, hiện tại xem ra, cũng không cần nói cho cô biết.
“Em hai mươi sáu!”
“Đúng vậy, không phải nhỏ hơn em tám tuổi thôi sao! Vừa xứng a!”
“Nhỏ hơn tám tuổi cũng rất nhiều……” Hạ Úc Huân vô ngữ.
“Ai, tùy ý em đi!” Vương Ngọc một bộ em có phúc mà không hưởng thật sự là quá lãng phí. Nha đầu này là không thấy được phía đối diện người nào đó một người đàn bà được ưu ái đặc biệt nhưng bị cướp mất, vẫn luôn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn cô sao?
Rượu quá ba tuần, Vương Ngọc đã say gần như không biết gì, trực tiếp trong phòng bao cùng gã đàn ông hỗn huyết kia hôn đến khó chia lìa.
Ngay cả Hạ Úc Huân nhìn mặt đều có chút phiếm hồng, đừng nói vị thiếu niên bên cạnh kia.
Thấy thiếu niên mặt đỏ bừng, đứng ngồi không yên, Hạ Úc Huân nhìn thời gian trên di động,