Cô căn bản là không có quấn lấy, làm sao bảo cô đừng quấn chứ?
Thẩm phu nhân tức khắc giận tím mặt: “Nha đầu lỗ mãng! Cô nói cái gì?”
Ngay lúc bầu không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay, đột nhiên một chiếc xe màu xám bạc dừng trước cửa công ty, một người đàn ông mặc trang phục bệnh nhân đeo khẩu trang chống gậy nghiêng ngả lảo đảo mà từ bên trong chạy như bay xuống, lập tức vọt tới trước mặt Thẩm phu nhân.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy a!!!” Người tới đúng là Thẩm Diệu An.
“Tiểu An, sao con lại tới đây? Ta bảo cái con hồ ly tinh này đừng quấn lấy con nữa, cách xa con một chút, bằng không mạng con đều phải bị cô ta lăn lộn cho không còn a!” Thẩm phu nhân nhìn con trai mình đầy thương tích trước mắt, đau lòng đến tim đều sắp nát.
“Ai da mẹ! Mẹ làm rõ rang tình huống được không? Nam Cung tiểu thư không thích con, cô ấy từ đầu tới đuôi đều cự tuyệt con, hơn nữa không cho con bất cứ hy vọng gì, vẫn luôn là con quấn lấy cô ấy có được không! Cô ấy như thế nào không cần quấn lấy con cách xa con một chút được! Ngài đây không phải là làm khó người khác sao!” Thẩm Diệu An mặt đầy rối rắm. Đương nhiên, chỉ là nói như vậy, mặt hắn hiện tại làm không ra biểu cảm “Rối rắm” yêu cầu cao độ như vậy.
“Con…… Con nói cái gì? Cô ta không thích con? Cô ta dựa vào cái gì không thích con!” Thẩm phu nhân chấn kinh hỏi.
“Mẹ thân yêu à, đây không phải trọng điểm?” Thẩm Diệu An đỡ trán.
Thẩm phu nhân khó thở: “Con cái thứ không tiền đồ, nhiều cô gái gia thế tốt giáo dục tốt lại đơn thuần hiền lành chọn cho con, con không cần, cố tình chọn một đứa giày rách lại con có con riêng cũng không thích con!”
Thẩm Diệu An híp mắt đồng tử chợt co rút lại, cực kỳ bất an mà nhìn Hạ Úc Huân bên cạnh một cái, cả giận nói: “Mẹ! Mẹ thật quá đáng! Mẹ cũng là phần tử trí thức được giáo dục cao cấp a, sao lại có thể dùng từ ngữ như vậy để hình dung một cô gái chứ! Hơn nữa đây đã là thời đại nào, tư tưởng mẹ sao còn phong kiến như vậy? Mẹ vẫn