Tần Mộng Oanh nghe vậy không vui mà nhìn Âu Minh Hiên một cái, Âu Minh Hiên ho nhẹ một tiếng, trong nháy mắt thay đổi thái độ: “Úc huân, em đang ở đâu vậy? Sao lại thế này? Không phải nói tăng ca sao?”
“Anh ai a anh, mặc kệ anh là ai…… Lại đây bồi tôi uống rượu a……”
Nha đầu kia nói chuyện xác thật lộn xộn, dù sao chính là muốn tìm người bồi cô uống rượu.
“Bên cạnh em có người sao? Bảo người đó nghe điện thoại!” Âu Minh Hiên bất đắc dĩ nói.
Qua vài giây sau, di động đầu kia rốt cuộc thay đổi người.
Nghe được thanh âm một người tỉnh táo truyền đến, Âu Minh Hiên cảm động đến độ sắp khóc: “Nghiêm Phó tổng anh đó sao, nha đầu kia sao vậy?”
“Hôm nay đã xảy ra một chút chuyện, tâm tình không tốt, đang uống rượu.”
Một câu, giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả.
Âu Minh Hiên thở dài nói: “Đã biết, tôi lập tức qua đó! Anh máu nói địa chỉ cho tôi biết!”
Cuos máy xong hướng Tần Mộng Oanh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, em đừng đi, anh đi, cam đoan giúp em đem nha đầu kia mang về.”
“Vậy anh trên đường cẩn thận một chút.”
“Được rồi!” Một câu quan tâm bình thường của tức phụ nhi, lập tức làm Âu Minh Hiên như tiêm máu gà nửa đêm lái xe đi ra ngoài.
-
Ngay lúc Âu Minh Hiên chạy tới phòng bao.
Hạ Úc Huân đang đứng trên bàn trà hát “Song tiệt côn”, hơn nữa trong tay cô thật sự còn có một cặp song tiết côn, múa uy vũ sinh phong, cũng không biết lấy đâu ra.
“Một cái mã bộ về phía trước, một cái tả câu quyền hữu câu quyền, người một câu chọc ta xù lông có nguy hiểm, lại tái diễn, một cây ta không lấy ra, một cây cất kỹ nhiều năm, nó vẫn luôn ở bên người…… Mau sử dụng song tiệt côn hừ hừ ha hề, mau sử dụng song tiệt côn hừ hừ ha hề……”
Thật là điên không nói nổi……
“Hạ Úc Huân, em xuống dưới cho anh! Mới ra viện một ngày a, sao lại nháo rồi? Ngao! Tay tay tay của tiểu gia……”
Âu Minh Hiên nhất thời không quan sát bị song tiệt côn của cô đánh, đau đến ngao ngao kêu lên:”Nha đầu chết tiệt kia! Em có thể đem gậy gộc trong