Tư thế này, rõ ràng là tiết tấu của chính thất tới cửa giết a!
Mà bọn họ không nhận sai mà nói, đó không phải Lãnh Tư Thần tổng tài tập đoàn Thiên Úc sao? Sao lại có quan hệ với Nam Cung đại tiểu thư?
“A —— đầu của tôi!” Đột nhiên, Hạ Úc Huân thê thảm đau hô một tiếng.
Lãnh Tư Thần vốn dĩ đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, kết quả không chú ý, lúc xoay người, đầu Hạ Úc Huân đặt ngang trên vai lập tức không cẩn thận đụng vào khung cửa, đau đến ngao ngao kêu to.
Lãnh Tư Thần đại kinh thất sắc, nhanh chóng đem cô đặt xuống ôm mặt cô, hỏi:“Bị thương chỗ nào rồi?”
“Oa ô ô……” Hạ Úc Huân lúc này trên mặt sưng đỏ chưa tiêu, trên trán lại một mảnh sưng đỏ, đặt mông ngồi xuống đất khóc đến Hoàng Hà tràn lan.
Con ngươi Lãnh Tư Thần hiện lên một tia vô thố, nào còn có khí thế giết người như Diêm vương gia lúc vừa tiến vào, toàn bộ biến thành một loại nô dịch nhu nhược, như tâm can bảo bối mà đem cô ôm vào trong ngực dụ dỗ, xoa trán cho cô: “Thực xin lỗi, anh không chú ý, đau lắm sao……”
“Ngươi cố ý, ngươi chính là cố ý! Ngươi muốn mưu hại trẫm!”
Âu Minh Hiên nhếch khóe miệng, còn trẫm à! Có trầm nào không hình tượng như cô sao?
Còn nữa này Lãnh Tư Thần, sát khí đằng đằng vừa rồi đâu, đi nơi nào rồi? Có cần phải biến sắc nhanh như thế không!
Nhìn một màn này, Nghiêm Tử Hoa đột nhiên dừng không giằng co với Uất Trì Phi và Lương Khiêm nữa, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích mà ngây người.
TRạng thái giữa hai người này……
Tuy rằng nhìn thì như nước với lửa, hoả tinh đâm địa cầu, nhưng vì cái gì khiến anh cảm thấy thân mật như thế……
Đúng vậy, thân mật, một loại thân mật phải năm tháng lâu dài tích lũy mới có thể đủ, người khác đều chen vào không lọt.
Cuối cùng, Lãnh Tư Thần chỉ có thể từ trên bàn trà cầm một hộp tôm hùm cay còn chưa ăn xong đưa cho cô ôm để dời lực chú ý, sau đó bế ngang lên đi ra ngoài……
-
Vân gian thủy trang.
Hạ Úc Huân ăn tôm hùm cay nướng, ăn xong tôm, còn tay bóng nhẫy đều hướng