Hai người tán gẫu thật sự vui vẻ, đều nói về một vài việc nhỏ trong sinh hoạt, nhưng dù sao so với đề tài kết hôn cùng chủ nghĩa lý tưởng dối trá vẫn còn tốt hơn nhiều.
Người kia tiền lương không cao lắm, thậm chí là đi xe đạp đến đây, lúc về lại khăng khăng muốn đưa cô đến nhà ga.
Thịnh tình không thể chối từ, Hạ Úc Huân ngồi ở sau xe, trong lòng vô cùng yên lặng.
Kỳ thật, Hạ Mạt Lâm nói rất có đạo lý, tìm một người đàn ông bình bình phàm phàm kiên định có khả năng là được, dường như không áp lực sống chung cũng là một loại hạnh phúc đơn giản.
Tiếc rằng Hạ Úc Huân cô trời sinh không phải người kiên định, nên cô phải trong nước tới, trong lửa đi, theo gió vượt sóng ngàn dặm truy phu.
Cô muốn cũng là hạnh phúc vô cùng đơn giản như thế này, mà người cô hy vọng cho cô loại hạnh phúc đơn giản này, quá khó quá khó.
-
Trên đường về nhà, Hạ Úc Huân càng đi càng cảm thấy sợ nổi da gà.
Phía sau tiếng bước chân như ẩn như hiện vẫn luôn như bóng với hình.
Lúc đi đến một ngã quẹo, Hạ Úc Huân nhanh chóng nấp vào một cái hẻm nhỏ.
Quả nhiên, bóng người kia cũng đi theo vào.
“Ai?” Sau khi phát hiện bóng người màu đen kia, Hạ Úc Huân lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phi qua đem người nọ áp sát vách tường, vươn tay bóp chặt yết hầu hắn ta.
“Ngay cả bà cô cũng dám cướp, chán sống sao!” Hạ Úc Huân gầm lên giận dữ.
“Cướp cô? Cô có tài, hay là có sắc?”
Thanh âm lạnh nhạt vô cùng quen thuộc vang lên, Hạ Úc Huân cả kinh nhảy dựng lên, “Tổng giám đốc?”
“Cô hiện tại có thể không cần gọi tôi là tổng giám đốc.” Lãnh Tư Thần tùy ý chỉnh sửa lại cà vạt.
Đã lâu chưa gặp anh, thẳng đến khi gặp lại, cô mới biết được chính mình có bao nhiêu oán hận anh, liền có bấy nhiêu nhớ anh.
Hạ Úc Huân nhanh chóng lui về phía sau vài bước, ánh mắt né tránh nói, “Như thế nào lại là anh a? Tôi là nói, anh sao lại ở chỗ này?”
“Tôi về nhà.” Lãnh Tư Thần ánh ắmt có phần ngu ngốc nhìn cô trả lời.
“À……” Thiếu chút nữa đã quên biệt thự nhà