Bậc Thầy Thẻ Bài

Có Phải Mấy Người Bỏ Qua Gì Rồi Hay Không?


trước sau

Editor: Nguyetmai

"Trương Nhị Lương!"

"Bỏ cuộc thôi!"

Bên tai Trương Nhị Lương lần lượt vang lên tiếng đồng ý.

Bọn họ không tranh cãi, hiển nhiên là đồng ý phương pháp này, vì truyền thừa Nguyệt Ảnh, từ bỏ mọi thứ đang có.

"Tôi biết rồi."

Trương Nhị Lương thỏa hiệp.

Có điều, anh ta không yên tâm về Lục Minh!

"Tên này quá kỳ lạ!"

Trương Nhị Lương thầm nghĩ trong lòng, Lục Minh mang đến cho anh ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, người này luôn là biến số lớn nhất.

Nghĩ kĩ lại, mọi vấn đề đều do cậu ta mà ra!

Tên này... chính là tai họa!

"Dễ xử thôi."

"Không phải cậu ta muốn ở lại hay sao?"

"Không phải cậu ta muốn thả mấy người đó đi à?"

"Vậy thì để mấy người đó đi đi, đợi đến khi chỉ còn một mình cậu ta thì giết chết cậu ta!"

Giọng nói bên tai trở nên nghiêm nghị.

Giết thật sao?

Trương Nhị Lương giật mình.

Không giết tất cả, mà chỉ giết một mình Lục Minh?

"Bị truy sát mà thôi."

"Dù gì cũng bị tất cả mọi người truy sát, thiếu mỗi một Lục Minh thì đã sao? Chúng ta ẩn cư bao nhiêu năm, tất nhiên có cách để ẩn náu, nhớ kĩ, mục tiêu của chúng ta là truyền thừa…"

Giọng nói kia mạnh mẽ hơn.

Hiểu rồi!

Lòng Trương Nhị Lương đã sáng tỏ.

Đúng rồi.

Mục tiêu của bọn họ là truyền thừa!

Còn về bại lộ?

Vốn không tồn tại, sợ gì bại lộ!

Dù sao Lục Minh cũng đã phá hỏng tất cả mọi thứ từ trước đến giờ, vậy thì dứt khoát giết cậu ta là được, ai bảo tên này phá hoại kế hoạch của bọn họ cơ chứ?

Chỉ cần... Truyền thừa vẫn còn!

Căn bản không cần quan tâm đến những thứ khác!

He he.

"Tôi đồng ý!"

Trương Nhị Lương đồng ý giao dịch với Lục Minh.

"Được."

Lục Minh khẽ gật đầu: "Thả bọn họ đi."

Soạt!

Đám người Trương Nhị Lương thật sự mở đường.

"Tôi nợ cậu một mạng."

Đám người Cao Thiên Lang nhìn nhau, rồi lại nhìn Lục Minh thật lâu mới chậm rãi rời đi. Bọn họ biết rõ, Lục Minh muốn họ liên lạc với bên ngoài!

Chỉ có như vậy mới giữ được mạng cho bọn họ!

"Nếu như Lục Minh gặp chuyện không may..."

Vẻ mặt của Cao Thiên Lang nghiêm túc: "Tôi nhất định sẽ không tiếc bất kỳ giá nào, giết hết tất cả các người."

"Tôi…"

"Nhất định sẽ quay lại!"

"Tôi chờ anh."

Đôi mắt của Cao Tiểu Tinh đỏ ửng.

"..."

Ánh mắt của Triệu Vân Sơn cũng lướt qua bọn họ.

Bọn họ biết rất rõ.

Lục Minh dám lấy những tấm thẻ này ra uy hiếp, đương nhiên không thể đi, nếu không đợi đến lúc Lục Minh ra tay, chính là lúc bọn họ chết!

"Mấy người sẽ không để bị bắt lại chứ!"

Lục Minh buồn cười.

"Sẽ không đâu."

Triệu Vân Sơn cười lạnh: "Rời khỏi nơi này, sẽ không có ai bắt nổi tôi!"

Bọn họ có ai là người tầm thường?

Chẳng qua, có một số thứ quá đặc biệt, không có cơ hội thi triển ở đây mà thôi!

Một khi quay về hiện thực…

Nơi đó... mới là thiên hạ của bọn họ!

"Vậy tôi yên tâm rồi."

Lục Minh mỉm cười.

Vậy thì coi như đã kết thúc.

Ừm…

Tuy rằng không lấy được truyền thừa, nhưng vốn dĩ cũng không thuộc về anh.

Thế thì truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này coi như hoàn hảo rồi.

"Ha ha."

Khuôn mặt của Trương Nhị Lương vẫn mang theo ý cười.

Ha ha.

Yên tâm đi.

Bọn sẽ sẽ thuận lợi rời khỏi đây, chỉ có mình cậu chết thôi!

Ai bảo cậu phá hủy kế hoạch của bọn ta? Còn lời uy hiếp gì đó của Cao Thiên Lang, ồ, truyền thừa tới tay rồi, trốn đi rồi, ai còn quan tâm các người?

Đôi mắt của anh ta tràn ngập sự sảng khoái.

Ha ha.

Cái tên phá hỏng kế hoạch trăm năm của bọn họ sẽ chết rất nhanh thôi…

Ừm…

Hai bên vui vẻ giao dịch.

Có điều, lúc này...

Dường như bọn họ quên mất một việc, hoặc bọn họ vốn không hề nghĩ đến gì khác, mấy người giao dịch như thế, có nghĩ đến cảm xúc của người khác không?

Ví dụ…

Một ông lão thê lương nào đó.

...

Nơi nào đó.

Phía trên ngọn núi kia, một ông già cô đơn không biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đón được mùa xuân của đời mình.

Thật sự.

Ông ta rất ngạc nhiên.

Chính vào lúc ông ta chết lặng vì buồn chán, lúc đã quen với chuyện có người tới cọ xát rồi chạy mất, hoàn toàn không thể ngờ được có một ngày nghi thức truyền thừa thật sự khởi động!

Cột sáng kia!

Bóng hình kia!

Hiệu quả kia!

Màu sắc kia!

Ông nhìn đến trào nước mắt!

"Khởi động rồi."

"Thật sự khởi động rồi."

Khóe mắt ông thấm ướt.

Trăm năm?

Nghìn năm?

Ông ta không nhớ rõ nữa.

Ông ta sắp chết rồi!

Ông ta thật sự không ngờ, sẽ có một ngày truyền thừa khởi động!

Khi ông ta còn sống!

Là một người mà Nguyệt Ảnh để lại, là ý niệm có một phần ký ức của Nguyệt Ảnh, ông ta đã quên mình mới là người bảo hộ của người truyền thừa!

Nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ kích động đến thế.

Vào đi!

Mau vào đi!

Đừng chần chừ nữa!

Trong lòng ông ta không ngừng gào thét.

Ông ta che giấu nỗi kích động của mình.

Có điều rất nhanh sau đó, ông ta lại cảm thấy hoang mang.

Bởi vì ông ta hoảng sợ phát hiện ra, cho dù nghi thức đã khởi động, chưa chắc người truyền thừa sẽ vào! Chuyện này còn đáng sợ hơn so với chần chừ ở trước cửa!

Cho ông ta hy vọng lại biến thành tuyệt vọng.

Nhất là khi một tấm thẻ rơi xuống, ông ta phát hiện truyền thừa suýt đóng luôn!

Thật là đáng sợ!

Rốt cuộc những người này đang làm gì?

Ông ta không biết.

Có điều, nếu như truyền thừa thật sự đóng lại thì phải làm sao bây giờ?

Ông ta rất hoảng sợ!

Ông ta nhìn sáu tầng núi phía xa, nhìn tầng núi thứ tư, rồi lại nhìn cánh cổng lớn của tầng núi thứ bảy bị đâm ra một lỗ, thật sự không dám tưởng tượng nổi.

Thật luôn.

Nếu như truyền thừa đóng lại...

Có lẽ... sẽ không có sau đó nữa!

Tất cả mọi thứ của truyền thừa Nguyệt Ảnh đều sẽ biến mất!

Vì vậy, một luồng ánh sáng xuất hiện trong tay ông ta.

Theo quy tắc, ông ta không thể quấy rầy người truyền thừa bằng bất cứ cách thức nào, có điều ngẫm nghĩ lại, mấy tên này đều đã phạm quy, ông ta còn sợ gì nữa?

Bọn họ phạm quy lâu như vậy rồi, không để ông ta phạm quy một lần à?

Hơn nữa, quấy rối những người phạm quy là một việc làm đúng đắn.

Ừm…

Ông ta nhanh chóng nghĩ ra một cách.

Trong những ký ức xa xưa sắp biến mất của ông ta, dường như có một điều luật thép của cuộc đời - Nếu
có người cứ chần chừ không vào thì phải làm thế nào?

Chủ động! Bản thân tự ra tay!

Thế là, ông ta thật sự chủ động.

Sau đó, trước nghi thức truyền thừa, những người đang tiến hành giao dịch bỗng hoảng sợ phát hiện, nghi thức truyền thừa đột nhiên tỏa ra một nguồn năng lượng kinh khủng khiến tất cả những người xung quanh bị hút vào trong!

Đúng vậy.

Anh không nhìn lầm!

Mạnh mẽ… bị hút vào!

Lần này đến cả mấy người hỗ trợ như Cao Tiểu Tinh cũng không buông tha!

Ầm!

Truyền thừa tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cao Thiên Lang, Triệu Vân Sơn và mấy người chuẩn bị rời khỏi đây cũng bị ánh sáng bao phủ, cả di tích truyền thừa không ngừng chấn động, dường như một sự thay đổi lớn đã xảy ra!

???

Vẻ mặt của Trương Nhị Lương ngơ ngác, chuyện gì thế này?

Cái tên khốn Lục Minh này lại lén lút làm gì thế?

Anh ta nhìn về phía Lục Minh, sau đó phát hiện Lục Minh cũng ngơ ngác bị cuốn đi. Hển nhiên, chẳng ai ngờ được truyền thừa Nguyệt Ảnh lại chủ động nhúng tay vào lúc này!

Ầm…

Ánh sáng chuyển động!

Đám người Lục Minh hoàn toàn biến mất!

Ầm!

Ầm!

Mặt đất rung động.

Truyền thừa Nguyệt Ảnh lại bắt đầu lung lay.

Truyền thừa...

Bắt đầu truyền thừa rồi…

Sao lại thế?

Trương Nhị Lương hoảng sợ.

Bọn họ tha thiết ước được truyền thừa, vậy mà lại truyền cho người khác?

Chết tiệt!

Chuyện này không giống như trong kế hoạch!

"Đừng hoảng hốt!"

Bên tai truyền đến tiếng hét.

"Không cần lo lắng."

"Cho dù truyền cho một trong số chúng… Chúng cũng không thể rời khỏi đây! Truyền thừa tiêu tan, bọn chúng sẽ chính thức đến địa bàn của chúng ta!"

"Ở trên hòn đảo của chúng ta…"

"Tàn sát!"

"Cho dù ai được truyền thừa, đều phải ép sạch từng chút điểm truyền thừa mà hắn biết!"

"Những người khác..."

"Giết hết!"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Trương Nhị Lương mới yên tâm.

Đúng vậy!

Như thế...

Có lẽ cũng là một cách hay!

Mặc dù không cách nào có được truyền thừa, nhưng không những không cần bỏ cả cơ nghiệp trăm năm, còn có thể giết sạch bọn chúng, đây cũng là một phương pháp hay.

"Truyền lệnh xuống!"

"Phong tỏa toàn bộ hòn đảo!"

"Bất cứ ai rời khỏi đây."

"Giết không tha!"

Trương Nhị Lương lạnh lùng ra lệnh.

Anh ta biết rõ chỉ cần truyền thừa kết thúc, toàn bộ truyền thừa sẽ biến mất!

Truyền thừa Nguyệt Ảnh chiếm một nửa khu vực trên hòn đảo này sẽ thật sự biến mất, cũng sẽ không có trở ngại gì nữa, có lẽ cũng là một cái lợi!

Nơi đây... sẽ là nơi bọn họ bắt đầu vùng dậy thật sự!

...

Mà giờ khắc này, mấy người Lục Minh ngơ ngác.

Thật sự.

Chẳng ai ngờ tới, truyền thừa sẽ chủ động kéo tất cả mọi người đi…

Anh trai, anh là truyền thừa đó!

Anh không phải là ví tiền trong xưởng thuộc da Giang Nam được chứ?

Bởi vì truyền thừa đột nhiên giở trò, nên nghi thức long trọng và truyền thừa trân quý này không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy rẻ mạt.

Ầm!

Truyền thừa bắt đầu khởi động.

Ánh sáng vây quanh mọi người.

Giờ khắc này, mỗi người đều rơi vào một khoảng không gian riêng biệt.

Vù...

Ánh sáng bao phủ.

Mọi người trở nên mất phương hướng trong truyền thừa, dòng năng lượng êm dịu bao quanh lấy họ, chậm rãi bồi dưỡng, vết thương dần dần hồi phục, năng lượng dần dần tăng lên, rất thoải mái.

...

Các người... rốt cuộc đã tới rồi.

Ánh mắt của ông lão đầy tập trung.

Cuối cùng cũng chờ được đến giây phút này.

Truyện convert hay : Vô Thượng Đan Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện