Bậc Thầy Thẻ Bài

Phạm Trạch Tức Giận


trước sau

Phạm Trạch rất tức giận.

Thật sự.

Là cư dân có gốc gác ở thành phố Thanh Minh, là một trong số ít những người tu luyện đạt đến bốn sao trong mấy chục năm qua, hiện giờ ông ta tức giận vô cùng.

Lại có người dám động đến ông ta?

Ai cho bọn chúng lá gan đó?!

Ở bên ngoài thì cũng bỏ qua đi.

Ở ngay đây!

Ngay nhà ông ta!

Lại dám đánh tới tận cửa?!

Ông ta rất tức giận.

Cánh cổng trêu chọc các người à? Cánh cổng đang yên đang lành bị phá hủy tanh bành!

Vì vậy.

Phạm Trạch tức giận ra tay, đại khai sát giới trong màn sương dày đặc!

Những người không biết tại sao lại đến đều ngã xuống, song đợi đến lúc Phạm Trạch quay lại, phát hiện thứ quý giá nhất của ông ta đã biến mất

"Điệu hổ ly sơn."

Phạm Trạch nghiến răng nghiến lợi

Ông ta bị lừa.

Điều khiến ông ta sửng sốt nhất là...

Không có hơi thở!

Rõ ràng ông ta đã thiết lập rất nhiều kết giới trong hộp gỗ, nhưng không một cái nào có tác dụng.

Tất cả đều mất hiệu lực!

"Lẽ nào thật sự phải sử dụng thiết bị giám sát?"

Phạm Trạch lắc đầu.

Bỏ đi.

Thiết bị điện tử này còn nguy hiểm hơn!

Từ lần trước sau khi hình ảnh cá nhân của ông ta không hiểu tại sao lại bị đăng lên trang web P, ông ta thề cả đời này sẽ không bao giờ động đến thiết bị điện tử rác rưởi đó nữa!

Cá nhân riêng tư gì chứ!

Đều là đồ lừa đảo!

Bọn chúng còn đáng ghét hơn cả đám trộm cắp!

"Những dấu vết này..."

Phạm Trạch tìm kiếm manh mối.

Ngoại trừ cổng lớn bị phá hủy, kết giới lại không ảnh hưởng chút nào.

Ừm...

Trong ký ức của ông ta, người có năng lực như thế, lại có thể phá giải kết giới, còn ở thành phố Thanh Minh cũng chỉ có một người - Thám Vân Thủ, Sở Tiêu!

Hắn là một kẻ ẩn nấp.

Nghề nghiệp của tên này vốn là thích khách, vậy mà lại trở thành một tên trộm.

Hắn có thể trộm tất cả mọi thứ mà thần không biết quỷ không hay, thực lực của bản thân lại cực kì mạnh mẽ, vì thế cho tới bây giờ vẫn không có ai bắt được hắn.

Bởi vì hắn rất thông minh.

Chưa từng động đến những người giỏi hơn hắn!

"Đây là coi thường mình sao?"

Phạm Trạch nở nụ cười.

Phạm Trạch chính là đối tượng có thể trêu chọc trong mắt hắn?

Được lắm.

Sở Tiêu đúng không...

Có phải mày đã quên nơi này là địa bàn của tao không!

Vù...

Cổ tay rung động.

"Tìm được mày rồi."

Phạm Trạch nhìn vị trí được gửi đến trên đó, vung tay lên, xoay người rời đi. Có điều, trước khi đi, ông ta ngẫm nghĩ một lúc, quyết định kích hoạt tất cả kết giới.

Soạt!

Soạt!

Từng lớp kết giới được kích hoạt, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh.

Lúc này Phạm Trạch mới rời đi.

Điều ông ta không hề hay biết là, sau khi ông ta rời đi không lâu, ánh sáng trong hang núi tỏa ra, một bóng người xuất hiện, không ngờ lại là Lục Minh đã trở về hiện thực!

Vù...

Ánh sáng trước mắt biến mất.

Lục Minh kinh ngạc nhìn cảnh sắc trước mắt.

Ồ.

Vẫn ở trong hang núi.

Có điều, sương mù và âm thanh ầm vang bên ngoài đã biến mất, nơi đây dường như rất yên tĩnh, Lục Minh đoán rằng những người tu luyện chiến đấu đã rời đi.

Câu chuyện của thế giới bóng tối mơ hồ huyền ảo.

Những người đó...

Những cái bóng...

Lục Minh lắc đầu.

Lúc này vẫn nên rời khỏi đây trước là tốt nhất.

Không biết hang núi trái quy định này là do cao thủ nào tự xây dựng, ngộ nhỡ người ta quay về, bị bắt tại trận thì khổ.

Đi thôi, đi thôi!

Lục Minh trở về theo đường cũ.

Không thể không nói, hang núi này thật sự vĩ đại, cực kì giống động phủ tu luyện nào đó.

Quả nhiên là các cao thủ dùng để tu luyện!

Trong lòng Lục Minh hiểu rõ.

Anh nhanh chóng rời đi.

Nhưng ngay lúc chuẩn bị lúc rời đi, anh đột nhiên phát hiện cách đó không xa có cảnh sắc non nước, một tấm thẻ nạp năng lượng được đặt ở nơi trung tâm nhất.

Hơi thở của năng lượng mạnh mẽ xung quanh đang bốc hơi.

Trong suối.

Ánh sáng lấp lánh chuyển động, vô số năng lượng cuồn cuộn.

Lục Minh vừa nhìn lập tức kinh ngạc, ở đầu nguồn con suối lại được đặt những viên đá năng lượng mạnh mẽ, và thiết bị tăng năng lượng.

Đúng vậy.

Thiết bị tăng năng lượng!

Một thiết bị có thể nghiền nát đá năng lượng, giải phóng năng lượng!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài thường sẽ lấy năng lượng trong đó ra, cất vào thẻ bài, còn thiết bị này lại phá hủy một cách đơn giản đến mức thô bạo!

Nó mạnh mẽ phá hủy đá năng lượng, khiến năng lượng bên trong trực tiếp giải phóng vào không khí.

Nâng cao nồng độ năng lượng!

Trong tình huống bình thường, chỉ khi xây dựng nơi tu luyện hoặc phòng tu luyện mới có thứ này.

Mà ở đây...

Nơi ở của cao thủ bốn sao, lại vận hành cả ngày đêm!

Lục Minh ngẩng đầu nhìn lên xem xét, năng lượng xung quanh nước suối lại không có cách nào tràn ra, mà không ngừng xoay tròn, cuối cùng rơi vào tấm thẻ nạp năng lượng kỳ diệu kia.

Thẻ nạp năng lượng đó cũng không đơn giản.

Ngoại trừ tính năng của chính nó, nó còn tỏa ra vòng xoáy gió nhè nhẹ để hút năng lượng tới!

Thiết kế thật thông minh.

Lục Minh thán phục.

Có điều.

Anh không hiểu lắm ý nghĩa của việc làm như vậy.

Dùng tiền mua đá năng lượng, lại biến đá năng lượng thành năng lượng, phát triển thành năng lượng thêm vào thẻ nạp năng lượng, việc này lãng phí bao nhiêu năng lượng nhỉ?!

Mua luôn thẻ năng lượng không được sao?

Quá ngu xuẩn!

Cho dù tỷ lệ chuyển hóa cao tới 90% cũng lỗ vốn!

Cao thủ đều tùy hứng như thế sao?

Anh xem những đá quặng
này.

Lần trước anh tiếp xúc với đá quặng năng lượng vẫn là những đá quặng chất lượng kém khi thực tập. Anh nhìn chỗ này của người ta xem, nhìn những thứ này của người ta xem...

Tinh khiết!

Không tạp chất!

Thiên nhiên!

"Thiên nhiên?"

Lục Minh chợt hiểu ra.

Không.

Không đúng.

Nơi này có vấn đề!

Đối phương chọn nơi này không đơn giản vì không mua nổi nhà, quan trọng hơn chính là, nơi đây dường như là một mạch khoáng năng lượng thuần khiết!

Những đá quặng mà thiết bị thêm năng lượng sử dụng đều là thiên nhiên!

Vốn không cần phải bỏ tiền!

"Thì ra là thế."

Lục Minh hiểu ra.

Tự thiết kế một con đường năng lượng, sử dụng mạch khoáng thiên nhiên bổ sung cho thẻ nạp năng lượng sao?

Siêu thật!

Thẻ nạp năng lượng này tất nhiên là chế tạo riêng!

Không thể không khâm phục.

Có điều.

Lục Minh nhìn thẻ nạp năng lượng tinh khiết không tạp chất ấy, lại nhìn năng lượng dâng trào, đột nhiên cảm thấy rát cổ bỏng họng.

Hiện giờ...

Hình như không có ai?

Hình như cao thủ kia cũng ra ngoài rồi!

Anh động lòng.

Tấm thẻ bài ấy...

Tâm trạng của Lục Minh nóng hừng hực.

Nhưng mà...

Ngay khoảnh khắc định đưa tay ra, anh bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nếu như anh không đoán sai, giờ khắc này đã rất lâu kể từ khi anh đến thế giới bóng tối?

Thời gian dài như vậy, lẽ nào đối phương vẫn chưa phát hiện ra chuông bị mất?

Phát hiện ra rồi!

Nếu đã thế...

Đối phương sẽ không phòng thủ ư?

Lục Minh ngẫm nghĩ.

Anh suy nghĩ một chút, rồi gọi một tên lính quèn đến đó.

Phụt!

Tên lính chưa tới gần đã bị tiêu diệt tại chỗ!

Lục Minh: "..."

Quả nhiên.

Mặc dù đối phương đã rời đi, nhưng bởi vì chuông bị trộm mất nên vẫn mở kết giới, vì vậy Lục Minh chỉ có thể giương mắt nhìn, không có bất kỳ cách nào.

Rút thôi.

Lục Minh thở dài.

Kết giới của cao thủ bốn sao không phải là thứ mà anh có thể phá giải.

Ừm...

Tại sao phải phá giải chứ?

Chân mày của Lục Minh bỗng giật giật, nếu vậy...

Anh tới gần một cách cẩn trọng.

Anh tính toán xong vị trí và phương hướng của thẻ nạp năng lượng, rất nghiêm túc móc dụng cụ ra, cắm thẻ phần mộ vào, nhắm ngay vị trí phía dưới của thẻ nạp năng lượng và trực tiếp thi triển!

Ầm!

Cờ xí xuất hiện, chiến sĩ phần mộ tràn ra.

Dưới sự điều khiển của Lục Minh, chiến sĩ bò ra trong chớp mắt, nhưng ngay khoảnh khắc hắn ra ngoài.

Vèo!

Vô số tia sáng lạnh lẽo phóng tới.

"Ném ra!"

Lục Minh hét lên ra lệnh.

Chiến sĩ phần mộ tóm lấy thẻ nạp năng lượng rồi ném ra.

Vèo!

Trong nháy mắt đó.

Tia sáng lạnh lẽo tuôn ra.

Toàn thân chiến sĩ phần mộ bị đâm xuyên, ngã từ trên xuống, bị vô số vệt sáng bén nhọn xuyên thủng, trạng thái tử trận vô cùng thảm thương, gần như không tìm được chỗ nào toàn vẹn.

Đường đường là chiến sĩ phần mộ ba sao... Một chút tôn nghiêm khi chết cũng chẳng có.

Nhưng mà.

Nhiệm vụ của nó đã hoàn thành.

"Đoạt được rồi!"

Lục Minh mừng như điên.

Đi thôi!

Anh xoay người chạy không chút do dự.

Giờ khắc này.

Một nơi xa xôi ở ngoại thành.

Một số người đang điên cuồng chạy trối chết.

"Lão chó chết Phạm Trạch điên rồi à?"

Một thanh niên tóc vàng thở hồng hộc: "Đến mức phải truy sát liều mạng thế sao."

"Nói nhảm, cậu phá nổ cả cổng nhà người ta..."

Một người khác thở dài.

"Trời mới biết là nhà của ông ta!"

Thanh niên tóc vàng rất tức giận: "Ông đây tới phá mỏ, ông ta dùng kết giới ẩn, tôi vốn chẳng thấy gì, cứ cho nổ luôn, trời mới biết lại phá nổ cổng nhà ông ta!"

Chết tiệt!

Bọn họ cảm nhận được nơi này rất có thể có mỏ năng lượng nên mới tìm tới.

Trời mới biết.

Lại phá nổ nhà của Phạm Trạch!

Ầm!

Ầm!

Tiếng ầm vang xa xa áp sát.

"Lại đuổi tới rồi!"

Sắc mặt của đám người thanh niên tóc vàng biến đổi.

Bà nó chứ!

Không phải chỉ phá cổng thôi sao!

Đâu phải đào mộ tổ tiên nhà ông, đến mức truy đuổi không buông thế sao!

Truyện convert hay : Kinh Thiên Kiếm Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện