"Chị Giai Vũ, chúng tôi muốn qua đó xem Đỗ Nhược một chút, có phải tổng giám đốc đang bận rộn ở trong phòng làm việc, tạm thời sẽ không đi ra ngoài phải không?"
"Các cô xem để làm gì?"
"Đỗ Nhược không trang điểm, nghe nói so với lúc bình thường chênh lệch hàng vạn dặm. Chúng tôi muốn thỏa mãn lòng tò mò một chút. Chúng tôi hứa sẽ không đi qua cùng một lúc đâu, mỗi lần chỉ đi một hai người thôi."
"Bây giờ không được, tổng giám đốc đang có chuyện cần giao cho Đỗ Nhược."
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Giai Vũ đi qua xem xét cẩn thận, vòng quanh người cô một lượt: "Thật không thể tin được, Nhược Nhược, cô nghĩ như thế nào vậy, một cô gái xinh đẹp, hoàn hảo, người gặp người yêu như thế mà nhất định phải trang điểm thành phong cách yêu cơ hại nước hại dân như vậy, không phải là cô đang trêu mình nhân duyên mình còn chưa đủ kém hả!"
Đỗ Nhược cười gượng, không biết nên giải thích thế nào. Sao cô có thể biết được mạch não của nguyên chủ chứ?
Đột nhiên, cửa văn phòng của tổng giám đốc mở ra, Thẩm Phú Tư bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Đỗ Nhược đã nhíu mày một cái: "Cô từ đâu tới, có chuyện gì?"
Bạch Giai Vũ vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc Thẩm, cô ấy là Đỗ Nhược."
Thẩm Phú Tư sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn một lượt, sau đó sắc mặt trầm xuống: "Vì sao cô lại biến thành hình dạng thế này, cô là thư ký của tôi, là đại diện cho hình tượng của công ty, mau lập tức thay bộ quần áo xấu xí kia ra cho tôi, lát nữa theo tôi đi ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu vậy ạ?"
Thẩm Phú Tư trừng cô một cái: "Còn có thể đi đâu. Hôm qua, cô đã đắc tội với tổng giám đốc Cố, không cần đi xin lỗi hay sao?"
"Đi, đi công ty của tổng giám đốc Cố sao?" Đỗ Nhược lắp ba lắp bắp hỏi.
"Đúng, thư ký Bạch, cô đến phòng kho chọn một phần quà rồi cùng đi với chúng tôi."
"Dạ."
"Còn đứng ở đó làm gì? Thay quần áo đi?" Thẩm Phú Tư nhìn thấy dáng vẻ của Đỗ Nhược như thế, cảm thấy trên đầu muốn bốc hỏa.
"Ôi." Đỗ Nhược suy sụp tinh thần than một tiếng rồi xoay người đi thay quần áo.
Cô đi tới phòng thay đồ, lật xem xấp quần áo của nguyên chủ đặt trên kệ, tất cả đều là trang phục công sở. Đỗ Nhược không biết nên mặc cái nào nên lấy đại một bộ khoác lên người, nhân tiện cô thay một đôi giày cao gót. Nếu hôm nay cô dám đi giày đế bằng nữa, e rằng sẽ lại bị Thẩm Phú Tư mắng cho một trận.
Vừa định bước ra khỏi phòng thay đồ, cô đột nhiên che mặt lại, cô còn chưa trang điểm. Quan trọng hơn là, lúc sáng, cô vừa đắc tội với Cố Uyên, vì vậy bây giờ mà dùng cái bộ dạng này đi đến công ty của anh thì chẳng khác nào tự mình muốn đưa đầu vào họng súng! Không được, không được, cô phải trang điểm thật kĩ mới được.
Cô lấy chiếc túi mỹ phẩm nhỏ mà nguyên chủ chuyên dùng để trang điểm trong phòng làm việc ra, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cô đi một mạch vào toilet.
Đứng trước gương, nhìn đống mỹ phẩm được bày la liệt trong túi, Đỗ Nhược cảm thấy có chút bất lực. Cô chỉ biết đánh phấn, thoa son dưỡng môi, cùng lắm là đánh má hồng, ngoài ra chẳng biết gì nữa cả.
Thế nhưng chưa ăn thịt lợn, chẳng lẽ lại chưa từng thấy lợn chạy sao? Cô cẩn thận nhớ lại quá trình trang điểm của cô bạn cùng phòng rồi bắt đầu bôi bôi trét trét lên mặt.
Năm phút sau, khi Đỗ Nhược xuất hiện lần nữa ở công ty, cô đã khiến cho cả nhóm đồng nghiệp phải rơi mắt kính.
Đỗ Nhược mà bọn họ quen thuộc đã trở lại rồi, thế nhưng không rõ là kỳ quái ở chỗ nào, nghĩ kỹ lại một chút thì phát hiện lớp trang điểm thường ngày của Đỗ Nhược hoàn hảo đến mức không thể nhận ra khuyết điểm, còn lớp trang điểm hôm nay lại quá cẩu thả, giống như đang vội vội vàng vàng vẽ bừa trong lúc đang ngồi lắc lư trên xe.
Sau khi Thẩm Phú Tư nhìn thấy lớp trang điểm của Đỗ Nhược, ông cảm
thấy dường như đầu phát đau. Tại sao vẻ mặt của cô thư ký ông lại kỳ lạ như vậy? Vẫn là công thức ban đầu nhưng dường như không phải hương vị quen thuộc nữa. (giống như là "Bình cũ rượu mới" vậy đó)
Thẩm Phú Tư suy nghĩ mãi mà không hiểu nguyên nhân. Vừa lúc đó, tình cờ Bạch Giai Vũ đã gói một món quà, từ phòng kho đi ra. Đó là hai chai rượu vang đỏ và hai lon trà, chất lượng thì khỏi phải chê. Trong phòng kho của Thẩm Phú Tư không có thứ nào là không tốt.
Ba người đi xuống lầu, bước thẳng một mạch. Đỗ Nhược và Bạch Giai Vũ chia quà ra xách, còn Thẩm Phú Tư thì đi một mình ở phía trước.
Cùng sóng vai đi chung với Đỗ Nhược, Bạch Giai Vũ chạm vào vai cô một cái, hỏi nhỏ: "Hôm nay, cô trang điểm sao vậy?"
Đỗ Nhược theo bản năng lấy tay gãi gãi gò má: "Hôm nay, tôi trang điểm không đẹp hả?"
"Đâu chỉ là không đẹp, mà còn thật kinh khủng. Trình độ trước đây của cô đâu rồi? Này, đừng gãi, càng gãi càng tệ hơn đó."
Đỗ Nhược ngượng ngùng bỏ tay xuống, nói qua loa cho có lệ: "Có lẽ hôm nay hơi vội đó mà."
"Ở phía sau ríu rít cái gì đó, đi nhanh lên" Thẩm Phú Tư sốt ruột thúc giục: "Ngày thường đâu có thấy hai người nhiều lời như vậy!"
Hai người không dám nói nữa, giống như hai cô hầu gái nhỏ lủi thủi đi theo sau lưng Thẩm Phú Tư.
Văn phòng công ty họ cách trụ sở công ty của Cố Uyên không xa, nó đều thuộc một cụm văn phòng cao ốc, xung quanh chỉ cách vài tòa nhà.
Tòa văn phòng nơi đặt trụ sở của công ty Cố Uyên rõ ràng là nghiêm ngặt hơn so với các nơi khác, có cổng rào chắn trên đường đến thang máy ở đại sảnh, cần phải quẹt thẻ mới có thể đi vào. Người ngoài chỉ có thể đợi họ ở dưới lầu, chờ xác minh danh tính xong thì bảo vệ mới cho vào.
Trước đó, Thẩm Phú Tư đã đích thân liên lạc với Cố Uyên nên chưa tới cổng kiểm tra đã có một cô gái trẻ ăn mặc lịch sự, lễ phép đi tới: "Tổng giám đốc Thẩm, ngài khỏe chứ, tôi là Trình Tâm, thư ký của tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố đã đợi ở trên lầu từ lâu."
Đỗ Nhược nghe được lời nói của thư ký Trình Tâm, cô không khỏi ngậm chặt miệng lại cười nghẹn. Cô trộm nghĩ, làm gì có chuyện chờ đã lâu. Rõ ràng là tổng giám đốc Cố của các người mới vừa đi nhảy ở quảng trường về kia mà.
Theo hướng dẫn của Trình Tâm, một nhóm ba người đã đến công ty của Cố Uyên một cách dễ dàng.
Công ty của Cố Uyên lớn hơn công ty của Thẩm Phú Tư rất nhiều. Nghe nói cả hai mươi tầng phía trên đều là địa bàn của anh. Văn phòng của Cố Uyên nằm ở tầng trên cùng, có thể nhìn thấy thành phố nhộn nhịp trong tầm mắt, phong cảnh thật độc đáo. Trình Tâm sắp xếp để họ vào phòng tiếp tân trên tầng cao nhất, sau đó đi báo với Cố Uyên.
Không lâu sau, Cố Uyên đã mở cửa đi tới, anh cười một cái rồi chào hỏi Thẩm Phú Tư. Đỗ Nhược len lén nhìn Cố Uyên, anh đã khôi phục lại hình tượng cao quý, phi phàm của mình, thế nhưng cái dáng vẻ anh mặc trang phục quảng cáo, bị các bác gái quấn lấy, lại luôn luôn tái hiện trong đầu cô không thể đuổi đi được.
Đang cố gắng nhịn cười, đột nhiên cô nghe Thẩm Phú Tư kêu tên mình: "Lần này, tôi chủ yếu đưa Đỗ Nhược đến để nhận lỗi với cậu, Đỗ Nhược, còn không qua đây nói xin lỗi với tổng giám đốc Cố."