Candy nhìn vẻ mặt khó coi của Cố Uyên, trợn tròn mắt khóc nức nở: "Cậu, cháu không cố ý."
Cố Uyên đứng dậy, đầu tiên, ánh mắt tức giận của anh nặng nề liếc Candy một cái, sau đó chuyển sang Đỗ Nhược.
Candy không cố ý nhưng làm sao biết Đỗ Nhược không phải là cố ý chứ.
Thấy ánh mắt nguy hiểm của Cố Uyên đang nhìn về phía mình, Đỗ Nhược lắc đầu liên tục biện hộ cho bản thân: "Tôi, tôi cũng không phải cố ý.
Tôi chỉ là không cẩn thận mà thôi."
"Còn không mau tới giúp tôi xử lý." Cố Uyên gằn giọng một tiếng.
Là đàn ông, ai cũng không thể chịu đựng được cái mũ xanh trên đỉnh đầu.
Huống chi, nó còn là một đống lớn như thế.
Hơn nữa, nơi này còn là một con phố nhỏ nhộn nhịp người qua lại, thỉnh thoảng đã có người nhìn chằm chằm vào anh mà cười trộm.
Điều này khiến anh không thể chịu đựng nổi dù chỉ là một phút.
Đỗ Nhược để tạm cây kẹo bông gòn trong tay mình lên trên giá của người bán hàng, chậm chạp cầm cuộn giấy vệ sinh mà người bán hàng đưa cho.
Bởi vì bất mãn với thái độ tồi tệ của Cố Uyên vừa rồi nên cô lẩm bẩm trong miệng: "Muốn sống vui vẻ thì làm sao có thể không có chút màu xanh trên đầu chứ."
Người bán hàng liên tục nháy mắt với cô, đáng tiếc là Đỗ Nhược cúi đầu nên không nhìn thấy gì.
Lúc này, giọng nói chất vấn đầy quái gỡ của Cố Uyên đã truyền đến: "Cô có gan thì lặp lại lần nữa xem."
Đỗ Nhược lập tức im lặng, nheo mắt nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Cố Uyên, cô rút ra một mảnh giấy dài đưa về phía đầu của anh định lau đi.
Người bán hàng đứng bên cạnh vội la lên: "Ái chà, cô gái, cô làm ơn tiết kiệm một chút cho tôi dùng với chứ.
Giấy này của tôi cũng là tiền đấy!"
Cố Uyên đơn giản là không thể chịu đựng được nữa.
Một cuộn giấy vệ sinh rách thì có cái gì để tiếc rẻ chứ.
Anh muốn trút giận nhưng cũng biết mình không có lý do, suy cho cùng thì cũng là người ta có lòng muốn chủ động giúp đỡ.
Bên kia, Đỗ Nhược cũng đã nghe được nên trả lời vài tiếng: "Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không sử dụng nhiều." Vừa nói cô vừa đem miếng giấy vuốt phẳng rồi xé nó ra một đoạn.
Nhất thời, trong lòng Cố Uyên giống như có một vạn con ngựa đang gào thét như điên chạy vụt qua.
Đỗ Nhược đi đến bên cạnh Cố Uyên, lắp bắp nói: "Trước hết, anh hãy cúi đầu xuống đã, tôi với không tới."
Người bán hàng nhanh nhạy vội vàng đưa chiếc ghế của mình ra: "Thưa ngài, ngài ngồi chỗ này đi.
Như vậy thì ngài không cần phải cúi đầu, cô gái này cũng sẽ dễ dàng xử lý giúp ngài hơn.
Đến lúc này, Cố Uyên cũng không còn quan tâm đến việc chiếc ghế có sạch hay không sạch nữa, anh hạ mình ngồi xuống, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám mây xanh trên đầu.
Đỗ Nhược dùng giấy cẩn thận từng li từng tí bao lấy đám kẹo đường màu xanh lá cây trên đầu Cố Uyên, rất nhanh, đám kẹo đường đã được lấy xuống.
Tiện tay, cô ném nó vào thùng rác do người bán hàng đưa cho.
Thế nhưng trên tóc của Cố Uyên vẫn còn những sợi đường xanh li ti, vì vậy Đỗ Nhược vội lấy giấy chấm từng chút một để lau.
Quá trình này hơi lâu, không biết từ lúc nào, cảm giác bực bội của Cố Uyên đã dần dần dịu lại.
Anh bắt đầu chú ý đến đầu ngón tay mềm mại của Đỗ Nhược nhẹ nhàng lướt qua da đầu, ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô như có như không truyền đến.
Đỗ Nhược cẩn thận nhìn tới nhìn lui đầu của Cố Uyên ở mọi góc độ để xem còn sót lại sợi đường nào không.
Chỉ cần Cố Uyên khẽ ngước mắt nhìn là đã có thể nhìn thấy khuôn mặt chăm chú kia của Đỗ Nhược.
Trong buổi hoàng hôn sắc trời nổi bật, tại thời khắc này, anh và Đỗ Nhược