*Chỉ những kẻ xấu không thể làm lớn chuyện bằng cách gây rắc rối
Nhìn Sở Vĩnh Du không giống như đang nói đùa, Đồng Ý Yên hoàn toàn không biết làm sao.
"Anh rất có tiền sao? Anh thật có tiền như vậy, cho tôi mở công ty cho rồi."
"Không thành vấn đề, vợ em thật muốn làm chủ tịch?"
Trợn trắng mắt, Đồng Ý Yên lười để ý rồi, đi ra cửa, khoác lác cũng phải có mức độ, đó không phải là xe đồ chơi, nói mua là mua sao?
Nghĩ tới điều gì, lại quay đầu nhìn về phía Sở Vĩnh Du.
"Hôm nay không cho phép anh đi ra ngoài, nếu không chút tiền thật vất vả góp nhặt đó, phỏng đoán không mấy ngày sẽ bị anh làm thua sạch, muốn có mặt mũi cũng phải ước lượng mình một chút, biết không?"
Phải!
Ý tưởng muốn tự mình ra ngoài mua xe Sở Vĩnh Du cũng bị ngâm nước nóng rồi, suy nghĩ một chút, một chiếc A4 cũng không ảnh hưởng việc ngày mai người một nhà đi dự sinh nhật của Hữu Hữu, trước hết bỏ đi vậy.
Cùng Hữu Hữu xem ti vi một chút, Đồng Ý Yên đột nhiên thấy Hữu Hữu cầm trong tay đồ chơi nhãn hiệu cũng còn không cắt bỏ, do dự một chút, nhỏ giọng nói.
"Hữu Hữu, đồ chơi trong tay con là quà ngày hôm qua mẹ muốn tặng cho anh Lâm Sinh coi như quà sinh nhật, bây giờ đưa cho mẹ, có được không?"
Hữu Hữu bĩu môi một cái, rõ ràng cũng vô cùng thích món đồ chơi này, nhưng cuối cùng vẫn hai tay đưa đồ chơi tới.
"Được rồi, mẹ đã nói, phải hiểu được chia sẻ, mẹ đồng ý cho anh Lâm Sinh, bởi vì anh ấy cũng cho con xe tăng lớn rồi."
Cưng chìêu sờ đầu Hữu Hữu một cái, Đồng Ý Yên đưa đồ chơi cho Sở Vĩnh Du đang ngồi một bên kia chăm chú xem Peppa Pig.
"Đừng xem nữa, đưa quà cho Lâm Sinh đi, tối hôm qua thật là có lỗi, anh nhớ phải xin lỗi."
" Được."
Đi tới cách vách, nhấn chuông cửa, sau khi mở cửa phòng tiến vào viện, lộ ra Trần Việt vẻ mặt phức tạp.
"Chị Trần, đồ chơi ngày hôm qua cho Lâm Sinh, thật ngại quá, quên mất."
Trần Việt cắn môi dưới một cái, lui qua một bên.
"Vào đi, Sở Vĩnh Du, tôi có chút lời muốn nói với cậu."
Tiến vào trong, Lâm Sinh cũng đang xem phim hoạt hình, sau khi Sở Vĩnh Du đưa quà xong, tiểu tử khôn khéo nói tiếng cám ơn.
Ngay sau đó, Trần Việt mang Sở Vĩnh Du tới phòng ăn ngồi xuống, do dự một chút, lúc này mới lên tiếng.
"Hôm qua trở về không bao lâu, ông nội tôi gọi điện thoại tới cho tôi."
Sở Vĩnh Du không nói gì, đây vốn chính là chuyện trong dự liệu.
Ngồi đối mặt, tầm mắt rộng rãi, Sở Vĩnh Du rốt cuộc ý thức được Trần Việt lại mặc cái loại quần áo ngủ ren gợi cảm, lúc này chỉ chỉ nói.
"Chị Trần, chị có thể đi thay quần áo khác không? Tôi sợ vợ tôi sẽ hiểu lầm."
Trần Việt cúi đầu nhìn một cái, mỉm cười một tiếng.
"A a! Anh thật sợ vợ, vậy anh chờ một chút."
Tiến vào phòng ngủ, tâm trạng Trần Việt vô cùng phức tạp, tối hôm qua ông nội gọi điện thoại, trong lời nói đều là thiếu nợ và áy náy đối với cô, hơn nữa bảo đảm, cô lúc nào cũng có thể về gia tộc, hơn nữa lập tức có thể nhận chức tổng giám đốc của bất kì một công ty nào trong gia tộc, con trai của cô nếu như muốn đổi họ Trần, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Điều kiện ưu đãi như vậy, so với trước thật là trên trời dưới đất, Trần Việt biết, đây đều là công lao của Sở Vĩnh Du, con rể đột nhiên đến cửa, rốt cuộc có thân phận như thế nào, quá mức khoa trương rồi.
Lúc cô thay quần áo xong đi ra, Sở Vĩnh Du cũng đã không có ở đây, là Lâm Sinh nói.
"Mẹ, ba của Hữu Hữu nói có chút việc đi về trước, để cho con nói với mẹ một tiếng."
"Biết rồi."
Nhìn chỗ Sở Vĩnh Du mới vừa ngồi, tay phải của Trần Việt lướt, khóe miệng nỉ non.
"Tôi, còn thiếu anh một câu cám ơn."
Đêm hôm đó, Đồng Ý Yên trong mơ hồ tỉnh lại muốn đi phòng vệ sinh, sau khi đứng thẳng người lên, ánh trăng chiếu rọi xuống, một đôi mắt to nhìn chằm chằm cô, thiếu chút nữa làm cô sợ gần chết kêu thành tiếng.
Đợi thấy rõ là Sở Vĩnh Du ngồi ở trên ghế cứ như vậy trợn to mắt, giận điên lên.
"Anh có bị bệnh không."
"Suỵt! Đừng đánh thức con gái, nhỏ tiếng một chút."
Phẫn hận trừng mắt một cái, nhìn đồng hồ, Đồng Ý Yên xuống giường.
"Năm giờ, anh không ngủ ngồi ở đây làm gì?"
Đối mặt với sắc mặt như vậy của vợ, Sở Vĩnh Du lại cười, hơn nữa còn là nụ cười hết sức hạnh phúc.
"Anh làm sao có thể ngủ được, hôm nay là sinh nhật con gái, anh