Thấy Đồng Ý Yên không hẹn trước, thái độ của bảo vệ càng tệ hơn.
“Tránh ra!”
Đồng Ý Yên hung dữ nói ra hai chữ, cô cực kỳ uất ức, suýt thì rớt nước mắt.
“Haha! Nhìn thấy chưa? Bị chặn ở ngoài cửa rồi kìa, nhà tên Sở Vĩnh Du này đúng là ngốc chết đi được.”
Đồng Tử Hoạ ở trên xe cười đến mức thở không ra hơi, Đồng Hiểu Kiệt cũng cười haha.
“Đoán trước được rồi mà, anh thấy lần này Đồng Ý Yên muốn khóc lắm rồi đấy, còn tưởng cô ta quen Liên Sâm và tổng giám đốc chi nhánh Hướng Hợp thật chứ? Chẳng trách nhà chúng ta không có tương lai.”
Dường như sự thật là vậy, Sở Vĩnh Du đứng ở cửa toà cao ốc, nhìn hai tên bảo vệ bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
“Hai người không biết đi kiểm tra xem có hẹn trước không à? Tên là Đồng Ý Yên.”
Bảo vệ bật cười.
“Này nhóc, có biết hôm nay có bao nhiêu người muốn được vào không? Nếu ai cũng phải kiểm tra thì chẳng phải sẽ mệt chết chúng tôi sao? Nếu có hẹn trước thì khí chất sẽ khác, nhìn lại hai người xem?”
Nhân viên bảo vệ còn lại còn quá đáng hơn, hắn đẩy Đồng Ý Yên ra.
“Chó ngoan không cản đường!”
Có thể ứng tuyển làm nhân viên bảo vệ Tập đoàn Chúc thị ở Thành phố Ninh thì bọn họ đều rất khoẻ, động tác này họ cũng đã làm nhiều rồi, những người được gọi là đại diện cho những người giỏi giang của công ty cũng không dám ho he gì.
Nhưng bọn họ động vào nhầm người rồi.
“A!”
Một tiếng hét vang lên, Sở Vĩnh Du đã túm lấy bàn tay đang đẩy Đồng Ý Yên ra của bảo vệ.
“Vợ tôi mà cũng dám đẩy? Bàn tay này của ông có cũng chẳng ý nghĩa gì.”
“Rắc” một tiếng, bảo vệ bên cạnh biết tay đồng nghiệp đã gãy rồi.
Hắn đang định hô lên để tìm người hỗ trợ thì đột nhiên một người phụ nữ đi giày cao gót chạy ra.
“Tổng giám đốc Đồng, thật ngại quá đã để cô chờ lâu.”
Cô ta là thư ký của Hướng Hợp, được cử xuống chờ Đồng Ý Yên, cô ta đã xem ảnh nên nhớ được vẻ ngoài của cô.
Cô ta đã đứng đợi ở cửa cả tiếng đồng hồ nhưng đột nhiên trong sảnh lại xảy ra mâu thuẫn, một người trong đó còn là người cô giới thiệu vào làm nên vội chạy vào, quên mất dặn bảo vệ ở cửa.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, lòng cô ta cũng khá căng thẳng.
“Cô… cô đang gọi tôi?”
Đồng Ý Yên không thể tin được, nhất là danh xưng tổng giám đốc Đồng này, với cô mà nói là quá xa lạ.
“Tổng giám đốc Đồng, thật sự xin lỗi, tôi là thư ký của giám đốc Hướng, anh ấy bảo tôi xuống đây đợi cô.”
Sở Vĩnh Du ở bên cạnh hừ lạnh.
“Tập đoàn Chúc thị toàn thuê những
người mắt chó khinh thường người khác thế này à?”
Hai tên bảo vệ trước đó đã bị quát đuổi đi, Sở Vĩnh Du không nói gì, bởi đó là chức trách của họ, nhưng đột nhiên động chân động tay còn nói những lời khó nghe như vậy, thật sự đã vượt quá khả năng chịu đựng của anh.
Nghe đến đây, thư ký quay lại, lạnh lùng nói:
“Hai người đã bị sa thải.”
Hai nhân viên bảo vệ sững sờ tại chỗ, tên bị bẻ gãy tay kia còn quên cả kêu đau, thật sự không thể tin được hai người nhìn cực kỳ bình thường này lại được thư ký của tổng giám đốc đích thân đứng chờ.
Vấn đề là người ta đã ra lệnh, đồng nghĩa với việc đã động vào họng súng.
Tiếc là dù họ có cầu xin thế nào cũng vô ích.
Sau khi Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du đi vào, trong con xe BMW X5 bên đường không có một tiếng động.
“Vào rồi? Cậu không hoa mắt đấy chứ?”
Đồng Hiểu Kiệt lẩm bẩm, Đồng Tử Hoạ cũng khó tin nhưng sau đó lập tức cười khẩy nói:
“Cũng không có gì ngạc nhiên, Liên Sâm được coi là nhân vật lớn số một ở Thành phố Ninh, tìm quan hệ để họ cho vào cũng là chuyện bình thường, nhưng muốn ký hợp đồng thì nằm mơ đi. Tổng giám đốc Hướng Hợp của công ty con Tập đoàn Chúc thị có địa vị thế nào, nói khó nghe thì những người giàu có ở Thành phố Ninh như chúng ta còn chẳng là gì trong mắt người ta, sao có thể để tâm đến Liên Sâm chứ?”
Nghe Đồng Tử