Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 446


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 446: MỘT VÒ RƯỢU CŨ

Trong ánh mắt của Sở Vĩnh Du nhìn Tần lão tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Tần lão, ngài biết Văn Khả Hân à?”

Gật đầu, Tần lão cười nói.

“Cô nhóc đó mỗi lần đến thành phố thì đều phải đến đây chào hỏi ông già này một tiếng, làm sao tôi lại không biết được chứ?”

Thấy Sở Vĩnh Du không tiếp tục hỏi cái gì nữa, Tần lão bưng chén trà lên.

“Cũng chỉ có cậu có tính tình này mới có thể chịu đựng được các loại tò mò, có điều là chờ đến lúc cậu trở thành chiến thần nước R, cậu có thể chậm rãi đi tìm hiểu những bí mật này, đương nhiên cũng phải dưới tình huống cậu muốn đi tìm hiểu nó.”

Sở Vĩnh Du vừa mới há mồm, sắc mặt của Tần lão liền nghiêm túc.

“Đừng vội vàng đưa ra kết luận như thế, cuộc quyết chiến cuối cùng tuyển chọn chiến thần nước R, cậu cho rằng đó là trò đùa hả? Một khi thắng lợi thì nhất định phải nhậm chức, có hiểu chưa? Đương nhiên nhậm chức rồi cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, chỉ là thỉnh thoảng có một vài việc cần phải làm, không còn có gì khác.”

Nói chuyện với Tần lão khoảng một tiếng đồng hồ, trước khi Sở Vĩnh Du đi, anh còn để một cái USB xuống, chẳng hề nói một câu.

Tần lão vẫn ngồi trên chiếc ghế mây trong phòng trà, mà Sở Vĩnh Du thì đã đi rồi, cầm cái USB ở trên bàn, Tần lão thì thầm.

“Nhà họ Bạch đã tới số rồi, vẫn nên tìm một người để nối nghiệp.”

Nói xong, cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại.

Loại gia tộc như là nhà họ Bạch, nếu như không sắp xếp trước để tiếp thu công việc thì sẽ gây nên rối loạn, đó cũng không phải là thứ mà mấy người bọn họ muốn nhìn thấy.

Ở giữa sườn núi phía đông ngọn núi Thiên Vương sát vách với Vân Kinh, có ba bóng dáng xuất hiện ở đó, một người trong số đó là Bạch Thanh, gia chủ nhà họ Bạch.

“Các người chờ tôi ở đây.”

Để lại một câu nói, Bạch Thanh đi đến ngôi miếu hoang ở cách đó không xa mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Cái miếu hoang không lớn, chỉ có hai phòng, mạng nhện nhiều không cần nói, ngay cả vách tường cũng đã bị sụp đổ, có rất nhiều chỗ bị hỏng.

Chẳng biết là tại sao, sau khi Bạch Thanh bước một bước vào trong miếu hoang, ông ta có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, vội vàng bước nhanh đi vào trong một cái giếng cạn ở trong sân.

Vuốt ve nửa miếng ngọc bội ở trong tay, lúc ném xuống, đột nhiên Bạch Thanh cảm thấy thấy lòng mình có hơi mất kiểm soát, giống như là muốn thăm dò rốt cuộc là ở bên trong cái giếng có cái gì.

Đúng lúc này, ở phía trên nửa miếng ngọc bội đó có một cảm giác lạnh như băng truyền ra, làm cho Bạch Thanh bừng tĩnh trong nháy mắt, ông ta sợ hãi đổ mồ hôi đầu, vội vàng ném miếng ngọc bội vào trong đó rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Ông ta thề là cả đời này ông ta cũng sẽ không bước chân vào trong cái miếu hoang này nữa, thật sự quá kinh khủng, cũng không biết là ba của ông ta kêu ông ta làm như vậy là vì cái gì, chỉ mong là có tác dụng.

Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du đã xuất hiện trong một cửa hàng thịt dê nướng ở Vân Kinh, là của tứ hợp viện trung tâm mở ra, địa điểm không lớn, giống như là một câu lạc bộ tư nhân. Có mở cửa bán hay không thì Sở Vĩnh Du cũng không biết, nhưng mà anh biết là lúc này chắc chắn ở bên trong có một bàn khách, đó chính là Nam Cung Vô Phong.

Ở trong sân, dưới cây dù che nắng, Nam Cung Vô Phong đang cầm đũa gắp từng miếng thịt bỏ vào trong nồi.

“Vĩnh Du, cậu đến đây rất đúng lúc, sắp có thể ăn rồi, ngồi xuống đi.”

Rất nhanh, thịt đã đổi màu, Nam Cung Vô Phong tự mình gắp thịt cho Sở Vĩnh Du, nếu như mà cảnh tượng này bị mọi người nhìn thấy, chỉ sợ là người ta sẽ kinh ngạc đến ngoác mồm.

Đây chính là Nam Cung Vô Phong, gia chủ gia tộc Nam Cung, là một người được rất nhiều người tín ngưỡng, sùng bái và sợ hãi.

“Cảm ơn.”

Nam Cung Vô Phong nở nụ cười.

“Cậu có thể gọi điện thoại cho tôi là đã rất tốt rồi.”

“Chuyện nên làm mà.”

Thái độ của Sở Vĩnh Du không kiêu ngạo không tự ti, sau khi tòa cao ốc bị sụp đổ, Nam Cung Vô Phong lập tức gọi điện thoại cho anh nói là mình muốn giúp đỡ, mặc dù đã bị mình từ chối, nhưng mà cho dù là mục đích gì nữa thì anh vẫn nên phải nói một tiếng cảm ơn, chuyện này không có vấn đề gì hết.

Hai người ăn với nhau một hồi, Nam Cung Vô Phong mới mở một bình rượu Mao Đài ở trên bàn ra.

“Hiếm khi tâm trạng mới tốt như ngày hôm nay, Vĩnh Du, uống vài ly với tôi đi, rượu Mao Đài này được tôi cất rất kỹ, bình thường không uống. Xe của cậu, hoặc là để tôi cho người lái giúp cậu, hoặc là tự cậu thuê một người lái xe hộ.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du bưng ly rượu lên, rượu Mao Đài đổ ra đã có màu sắc ố vàng, đủ để có thể nhìn thấy được rượu xưa thơm ngon.

Uống một chén vào trong bụng, Nam Cung Vô Phong nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Thằng nhóc này, tốt xấu gì trong người của cậu vẫn còn chảy dòng máu của gia tộc Nam Cung, vậy mà cậu lại không cho tôi với bác cả của cậu có chút ngon ngọt, hại tôi tự mình phải gọi điện thoại cho Tần lão mới có thể có được ba mươi phần trăm cổ phần.”

Sở Vĩnh Du nhíu mày.

“Tôi nghe không hiểu lắm.”

Tay phải của Nam Cung Vô Phong chỉ chỉ, cười cười.

“Cậu không hiểu thì coi như thôi đi, dù sao thì những chuyện được tiến hành đều sẽ phải tiến hành như bình thường, mặc dù là cách với kỳ hạn cậu cho tôi vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng mà Vĩnh Du, tôi vẫn muốn thúc giục cậu một lần, đồng thời cũng có thể nới lỏng điều kiện cho cậu đến cực hạn.”

Nói đến đây, sắc mặt của Nam Cung Vô Phong trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Chỉ cần cậu đồng ý trở về gia tộc, tên của cậu sẽ không cần phải thay đổi, cậu cũng không cần phải ở lại trong gia tộc, thậm chí cậu muốn làm vị trí gia chủ này cũng được. Hơn nữa, tất cả các tài nguyên của gia tộc, cậu đều có thể tùy ý sử dụng, không cần phải có được sự đồng ý của gia chủ, tôi chỉ hi vọng là khi gia tộc gặp phải chuyện khó khăn không thể giải quyết thì cậu có thể ra tay giúp đỡ.”

Đúng là điều kiện này đã nới lỏng đến mức cực hạn, hơn nữa cho dù là Sở Vĩnh Du đồng ý, đến lúc đó nếu như không ra tay thì có thể làm cái gì?

Sở Vĩnh Du mở miệng nói mà không hề do dự.

“Đến thời hạn mà tôi đã nói, tôi sẽ cho ông một câu trả lời chắc chắn.”

Nam Cung Vô Phong cũng không nói gì nữa, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi lại đổi chủ đề.

“Ngày mai là cuộc quyết chiến cuối cùng tuyển chọn chiến thần, tôi không đến đó được, Trương Thanh Lệ và Nam Cung Lâm sẽ đến đó.”

Thật ra thì có đôi khi Sở Vĩnh Du rất nghi hoặc, nhìn có vẻ như là Nam Cung Vô Phong không có tình cảm gì đối với Trương Thanh Lệ, lúc nhắc tới giống như là đang nói tới một người qua đường nào đó.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, một bình Mao Đài đã được uống hết, Nam Cung Vô Phong đứng dậy.

“Đã lâu lắm rồi không uống nhiều rượu như thế, Vĩnh Du, tôi đi trước đây.”

Ông ta biết là Sở Vĩnh Du sẽ không để ông ta phái người lái xe, cho nên ông ta lên tiếng chào hỏi rồi trực tiếp rời khỏi nơi này.

Mà Sở Vĩnh Du thì mở ứng dụng lên, gọi một người lái xe hộ, cũng dự định trở về khách sạn đi cùng với bọn người Mã Trạch.

Đứng ở cổng đợi mấy phút, có một người phụ nữ mặc đồng phục lái xe hộ chạy tới, ở thời đại này mà còn chạy xe đạp điện như vậy, đúng là rất hiếm có.

Mặc dù người phụ nữ đeo khẩu trang, nhưng mà từ đôi mắt với làn da lộ ra trên gương mặt, có thể thấy được tuổi tác không hơn ba mươi tuổi.

“Xin chào quý khách, quý khách là chủ xe của chiếc xe có biển số 3381 đúng không? Dịch vụ lái xe hộ rất vui vì có thể phục vụ cho quý khách.”

“Đúng vậy.”

Leo lên xe, Sở Vĩnh Du ngồi vào ghế bên cạnh tài xế theo thói quen, anh có thể nhìn thấy được một vẻ khẩn trương từ trong ánh mắt của người phụ nữ. Lúc này, anh mới mở miệng nói.

“Có cần tôi ngồi ở đằng sau không?”

Câu nói này làm người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên, cô ta vội xua tay.

“Không… không cần đâu, xin quý khách thắt chặt dây an toàn.”

Lúc xe khởi động, điện thoại di động của Sở Vĩnh Du vang lên, là Hồ Hân Hân gọi tới, anh không khỏi thấy đau đầu, không phải là đến lễ đính hôn gặp chuyện gì không may đó chứ…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện