Người thanh niên cũng từng xông pha trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không chỉ một sớm một chiều là có thể đạt được sát khí mạnh như vậy.
Lúc này, anh ta đã hoàn toàn mất đi khả năng chống đỡ.
Bốp!
Sở Vĩnh Du bước tới một bước, một tát lại đánh cho người thanh niên phải lùi lại một bước.
"Dựa vào anh cũng có tư cách nhắc tới hai chữ Bắc Vực à?"
Bốp!
Lại một cái tát tai đánh ra, người thanh niên lùi thêm một bước nữa, mũi và miệng đều chảy máu.
"Dựa vào anh cũng muốn nhường tôi ba chiêu?"
Khi anh bước ra một bước cuối cùng, đồng thời tay phải đánh qua.
"Sau khi xuất ngũ lại làm đàn em cho một kẻ chẳng bằng heo chó này, dựa vào anh cũng dám nói ra những lời bôi nhọ người lính à?"
Cái tát thứ ba làm người thanh niên trực tiếp bay qua một bên, cả gương mặt sưng vù như đầu heo và ngất đi.
Đến lúc này, ba con Đồng Tinh Minh đều hít sâu một hơi. Ở trước mặt Sở Vĩnh Du, người thanh niên cực giỏi võ trong lòng bọn họ lại giống như con diều bị đứt dây.
"Đồng Tử Họa, nên làm chút phẫu thuật cho cái miệng này của anh đi."
Lời nói đột ngột vang lên, Đồng Tử Họa thậm chí không có cơ hội xin tha, cằm bị tay phải của Sở Vĩnh Du kéo xuống, hai khóe miệng lập tức rách ra, đau tới chết đi sống lại.
"Nhớ kỹ! Từ bây giờ anh sẽ phải trả giá cho chuyện đã làm với vợ và con gái tôi. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Sở Vĩnh Du ném lại một câu rồi rời đi. Đến lúc này, hai chân Đồng Tinh Minh vẫn còn đang không ngừng run rẩy, không ngờ đã quên mất dáng vẻ thê thảm của con trai mình ở bên cạnh.
Ở nhà hàng hải sản Thượng Cảnh, Sở Vĩnh Du xuống khỏi xe taxi, bước vào với ánh mắt hơi căng thẳng.
Người anh em, hôm nay anh có đến không?
Anh vào phòng thấy đã có bảy người ngồi quanh chiếc bàn mười bốn chỗ. Đương nhiên Ngu Thư Di cũng có mặt trong đó.
"Vĩnh Du, tới bên này ngồi đi."
Ngu Thư Di vẫy tay. Một người thanh niên đeo kính trông rất nhã nhặn mỉm cười và bước tới ôm Sở Vĩnh Du.
"Đã lâu không gặp rồi Vĩnh Du. Tôi nghe nói cậu đã nhập ngũ? Bây giờ cậu được giải ngũ rồi à? Tôi thật sự phục cậu lại có thể chịu được cực khổ như vậy."
Người đeo kính này chính là lớp trưởng của bọn họ. Cho dù loại người này không thể thật lòng kết bạn nhưng vẫn tính là không tệ, đáng để Sở Vĩnh Du chào hỏi lại.
"Đúng, tôi giải ngũ rồi."
Ánh mắt những người bạn học khác cực kỳ xem thường, tất cả đều dốc sức làm việc ở quê hương thành phố Ninh này, có ai còn không biết Sở Vĩnh Du tới ở rể cho nhà người khác, nhưng tất cả đều không mở miệng chửi bới vài câu mà thôi.
Khi Sở Vĩnh Du ngồi xuống, quản lý đại sảnh chạy vào trong văn phòng của tổng giám đốc nhà hàng Thượng Cảnh, thở không ra hơi.
"Hà tổng, tôi vừa thấy một người đàn ông ở quầy lễ tân giống hệt với Sở Vĩnh Du trong tấm ảnh mà ngài đưa cho tôi. Chính là ông chủ mà ngài nói là anh Báo đã căn dặn, không, không, chắc phải là chồng của bà chủ."
Hà tổng nghe vậy lại đứng phắt dậy.
"Anh xác định không phải nhìn nhầm chứ? Đây là chuyện lớn, anh Báo cũng đã tự mình căn dặn đấy."
"Tuyệt đối không sai đâu, không thể nào có hai người trông giống nhau như vậy được."
Hà tổng hơi do dự rồi vỗ tay.
"Đi bảo nhà bếp, bất kể trong phòng ông chủ Sở ngồi đã gọi món gì đều đổi lại thành món đặc biệt. Anh Báo đúng lúc đang ở phòng V3, để tôi qua xin phép anh ta đã.". Truyện Lịch Sử
"Tôi biết rồi Hà tổng, tôi sẽ đi ngay."
Trong phòng V6, Sở Vĩnh Du cuối cùng đã có phần mất kiên nhẫn.
"Lớp trưởng, Tỉnh Vu Dịch có gọi điện thoại cho cậu không?"
Lớp trưởng lắc đầu.
"Không, hơn nữa tôi đã thử gọi qua số kia của cậu ta nhưng không gọi được. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Tỉnh Vu Dịch. Cậu ấy nói có thể sẽ đến, tôi cũng đã nói rõ địa điểm là gì rồi. Vĩnh Du, thật ngại quá, chúng ta chỉ có thể chờ thôi."
"Không sao."
Đến lúc này, Sở Vĩnh Du đã định rời đi. Bởi vì Tỉnh Vu Dịch từ nhỏ đã là một người cực kỳ đúng giờ, làm gì cũng sẽ không đến muộn. Nếu bây giờ anh ta còn chưa tới, vậy không thể xuất hiện nữa.
Hình như nhìn ra được Sở Vĩnh Du đang suy nghĩ gì, Ngu Thư Di khẽ nói.
"Tới cũng đã tới rồi, tất cả đều là bạn học. Bây giờ cậu đi, mặt mũi của lớp trưởng biết để vào đâu? Cậu chờ thêm một lát đi, nhiều nhất là nửa giờ, tôi sẽ đi với cậu,