Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 552


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 552: BA BÊN CAN THIỆP VÀO

Cuối cùng khi sắp tới nơi có mặc hoa, Hữu Hữu đã ngủ rồi, dù sao đã leo núi, lại chơi thời gian dài như vậy, chắc chắn cũng mệt rồi.

Bước ra khỏi khu rừng, đằng trước xuất hiện một mảnh hoang vu, có điều sự tô điểm của mặc hoa, ngược lại khiến nơi này đẹp hơn rất nhiều.

Sở Vĩnh Du thầm líu lưỡi, nơi này coi như là nơi lớn nhất mà anh từng thấy ngoài vùng đất tam giác.

Đang muốn cất bước, đột nhiên lông mày nhíu lại, nhìn xuống dưới chân, tuy một phiến bằng phẳng, nhưng anh lại có thể cảm nhận được, dưới lòng đất chôn địa lôi.

Jessica, vì mặc hoa của mình, cô khá ác đấy.

Tuy nơi này đã vào sâu trong sườn núi tuy có rất ít người, nhưng không ngăn được có người đi phượt gì đó đến nơi này, bãi mìn như vậy, tuyệt đối chính là nơi chôn thân của bọn họ.

Loại bãi mìn này, nếu như có thể nổ tung Sở Vĩnh Du, thân phận Chiến Thần đó của anh, thật sự là làm uổng rồi.

Sau khi an toàn vượt qua bãi mìn, vậy mà phát hiện mấy căn nhà gỗ dựng tạm bợ, trước đó bị sườn núi che chắn, cho nên không có nhìn thấy.

Lúc này ở trước cửa nhà gỗ, còn có sáu người, trong tay đều cầm AK47, hơn nữa nhìn vẻ ngoài, chắc là người nước Nhật.

Sở Vĩnh Du nhìn thấy bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng nhìn thấy Sở Vĩnh Du, trong ánh mắt của người ấy đều tràn ngập sự kinh ngạc, dường như đang nói, người này sao lại bình yên vô sự vượt qua bãi mìn thế.

“Anh là ai? Nơi này là khu quản chế quân sự, cầm người đi vào, cút đi!”

Sáu người từ từ bao vây lại, lòng súng đã nhắm chuẩn, nhưng dù sao đã buông lời cảnh cáo, Sở Vĩnh Du cũng không có trực tiếp ra tay, nhíu mày nói.

“Các người là ai? Thuộc bộ phận nào? Tôi sao không biết nơi này là khu quản chế?”

Thấy vậy, sáu người giơ khẩu súng trong tay lên, một người trong đó nói vào bộ đàm nói một đống tiếng nước Nhật.

“Đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích.”

“Con gái của tôi cũng ở đây, khuyên các người vẫn là buông súng xuống, nếu không hậu quả tự chịu!

Cho các người thời gian ba giây!”

Dùng súng chĩa vào con gái của anh sao? Sở Vĩnh Du sao có thể chấp nhận.

Tuy nhiên lời cảnh cáo này, sáu người đương nhiên không xem ra gì, vào cùng lúc này, trong nhà gỗ có một người trung niên dáng người thấp bé đi ra, trên người khoác một chiếc áo khoác màu trắng, trực tiếp ra một thế tay.

“Giết!”

Sáu người đang muốn bóp cò, Sở Vĩnh Du giẫm một bước, một cỗ sát khí vô hình giáng xuống, sáu người lượn ngược mắt, miệng nôn ra dịch trắng trực tiếp ngã ra đất.

Một màn quỷ dị như này, người trung niên mặc áo khoác trắng đó đơ người tại chỗ, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Người nước Nhật các người ở đây làm cái gì?”

Đợi ông ta hồn hoàn lại, Sở Vĩnh Du đã đi tới trước người ông ta.

“Chết tiệt! Cậu là võ giả nước R sao? Tuy cậu rất lợi hại, nhưng chỗ này của chúng tôi có camera, số liệu là truyền tải đồng bộ, cậu nếu như còn không đi, vậy tôi bảo đảm cậu tuyệt đối không ra được khỏi Tốt Thành.”

Con gái còn ngủ, âm điệu của người này đã hơi lớn, Sở Vĩnh Du lười để ý, sát khí tỏa ra, người đàn ông nằm gục trên đất trực tiếp trúng chiêu.

Vốn dĩ những người nước Nhật mày vô tình phát hiện mặc hoa, nước lửa bất xâm, không thể phá hủy thì cảm thấy thần kỳ, lập tức báo cáo về nước, tập đoàn tài chính trong nước phá ra một cặp nhà khoa học đến đây, xây dựng nhà gỗ tạm thời, coi như là phòng thí nghiệm của bọn họ, có điều mới bắt đầu được ba ngày mà thôi.

Sở Vĩnh Du này có hơi không hiểu, theo trình tự của Jessica, mỗi nơi trồng mặc hoa, đều có thủ vệ canh giữ, dựa vào những người nước Nhật cầm súng này, muốn chiếm lấy nơi này, có hơi vọng tưởng.

Mấy nhà khoa học trong phòng thí nghiệm sau khi bị Sở Vĩnh Du làm cho ngất xỉu, thông qua điện thoại vệ tinh phát hiện ở đó, Sở Vĩnh Du đã liên lạc với đội điều tra sự cố đặc biệt, chuyện tiếp theo anh đương nhiên sẽ không nhọc lòng.

Sợ Hữu Hữu đột nhiên tỉnh lại, cho nên Sở Vĩnh Du ném toàn bộ những người ngất đi đó vào trong nhà gỗ.

May mà anh bố trí sớm, Hữu Hữu thật sự tỉnh lại rồi, sau khi nhìn thấy một phiến lớn mặc hoa như vậy thì cô ta trở nên phấn khích.

“Ba mau thả con xuống, đẹp quá, ba chụp ảnh cho con, rồi gửi cho mẹ xem.”

Biết mặc hoa vốn không có bất kỳ nguy hiểm gì, Sở Vĩnh Du cũng thả Hữu Hữu xuống, cô bé chạy tới chạy lui bên trong, thỉnh thoảng Sở Vĩnh Du còn chụp vài bức ảnh, coi như là chơi rất vui.

Khoảng nửa tiếng, cách lúc mặt trời xuống núi không còn bao lâu nữa, Sở Vĩnh Du kéo lấy Hữu Hữu.

“Chúng ta nên về rồi, Hữu Hữu, bây giờ nhắm mắt lại, ba làm ảo thuật cho con có được không?”

Hữu Hữu chớp mắt.

“Dạ được dạ được.”

Chiếc nhẫn lần nữa phát huy tác dụng, lập tức hút hết mặc hoa.

“Được rồi.”

Sau khi Hữu Hữu mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy tất cả số mặc hoa đều khô héo thì kinh hãi bịt miệng của mình lại.

“Hữu Hữu không sợ, số hoa này, mỗi lần đến thời gian cố định thì chúng đều phải tự mình chuyển nhà.”

Nghe thấy lời này, Hữu Hữu ổn hơn nhiều, vẫn tò mò hỏi.

“Vậy sao? Thần kỳ quá, vậy bọn chúng chuyển nhà đi đâu ạ? Con còn có thể nhìn thấy chúng không?”

“Đương nhiên có thể.’ Ngày mai còn phải đến một nơi trồng mặc hoa nữa, Hữu Hữu đương nhiên có thể nhìn thấy, lời nói dối này, cũng coi như là viên mãn rồi.

Lúc này, tiếng ầm ầm của trực thăng vang lên, Sở Vĩnh Du biết, là người của đội điều tra sự cố đặc biệt tới rồi, không thể không nói, tốc độ khá nhanh.

Có điều sau khi nhìn thấy máy bay trực thăng là loại bình thường thì lại dấy lên một tia nghi ngờ.

Ba chiếc trực thăng này, hình như có vấn đề.

Quả nhiên, sau khi trực thăng hạ cánh, người đi xuống vậy mà đều là người nước Nhật cầm súng, lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu chặt lại.

Hành động lần này của anh liên quan tới mặc hoa, cho nên dùng điện thoại vệ tinh thông báo, không có báo tên húy của mình, nhưng cũng không có nghĩa người đến là người nước Nhật chứ, hay là nói, trùng hợp?

“Hoa đâu?”

Người thanh niên xuống đầu tiên, sau khi nhìn thấy một phiến lớn mặc hoa đã khô héo thì cả người đều phát điên.

Thấy mười mấy người nước Nhật cầm súng xông về phía này, Sở Vĩnh Du điểm một huyết vị của Hữu Hữu, cô bé lập tức ngủ thiếp đi.

Rất nhanh, người thanh niên đi một vòng lớn đi tới bên cạnh Sở Vĩnh Du đã bị bao vây, tức giận nói.

“Anh nói cho tôi biết, số hoa này tại sao đều khô heo rồi? Là anh làm sao?”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Tôi cũng không biết, có điều đội điều tra sự cố đặc biệt sắp tới rồi, các người không kiêng kỵ như vậy, có phải là không rõ mình đang đứng trên đất của nước R hay không?”

Chiến nhẫn hấp thụ mặc hoa, Sở Vĩnh Du tự nhiên đã phá camera rồi, cho nên bây giờ bọn họ chỉ biết Sở Vĩnh Du xuất hiện đất ngất người ở đây, hoàn toàn không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

“Đội điều tra sự cố đặc biệt sao? Ha ha, đây chính là lý do anh trấn định sao? Tôi nói cho anh biết, chính là đội điều tra sự cố đặc biệt thông báo cho chúng tôi tới.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không thể.”

Cho dù trong đội điều tra sự cố đặc biệt có tồn tại loại người thiên vị người thân của mình như Dương Kỳ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không dám phạm loại sai lầm này.

“Không tin sao? Được, dẫn người tới đây, tôi không tin anh sẽ không nói thật, mảnh đất Tốt Thành này, anh sẽ biết ai mới là lão đại thật sự.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện